0 chữ
Chương 24
Chương 24: Vẫn ổn!
Đồng tử cậu ta chợt co rút, lập tức giữ bình tĩnh, âm thầm kéo giãn khoảng cách với cô nữ sinh bên cạnh.
“Trùng hợp thế, Vãn Vãn cũng ở đây à?”
Cậu ta sải bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không thèm đoái hoài đến cô gái nhỏ bị bỏ lại giữa cơn mưa, trên gương mặt trẻ trung mang theo sự lo lắng thấy rõ: “Em đến bệnh viện kiểm tra sao rồi? Em vẫn ổn chứ, bảo bối?”
Khương Ấu Vãn nhìn Hoắc Cẩn Thần, lại nhìn sang cô gái vừa đi cùng cậu ta. Giọng cô bình thản lạ thường: “Vẫn ổn.”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Cẩn Thần hiện rõ nét u sầu, trông cực kỳ lo lắng vì cô: “Em nói là đi bệnh viện, cả buổi sáng anh cứ lo lắng không yên. Vãn Vãn, em không biết anh đã trải qua buổi sáng thế nào đâu. Chỉ cần nghĩ đến việc em nói thấy khó chịu, tim anh như sắp vỡ mất…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Lâm Uyên dừng lại trên gương mặt cậu ta, khiến những lời ủy mị phía sau của Hoắc Cẩn Thần lập tức nghẹn lại nơi cổ họng.
Vị Cậu út luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt của cậu ta nhìn chằm chằm không chớp, giọng nói cũng lạnh buốt như gió thu: “Lo lắng đến vậy, sao không đi cùng đến bệnh viện?”
Hoắc Cẩn Thần không cần suy nghĩ, lập tức vừa dè dặt giải thích với Hoắc Lâm Uyên, vừa tranh thủ đóng vai “bạn trai đáng thương” trước mặt Khương Ấu Vãn: “Tối qua con đi cùng bố đến công ty xử lý chuyện gấp. Bố nói con cũng đã ngoài hai mươi, phải học cách chia sẻ áp lực với Cậu út.
Con thức cả đêm, sáng sớm còn đặc biệt dậy sớm để đi mua bánh bao cua cho Vãn Vãn. Đến trường rồi thật sự không trụ nổi nữa, mới gục xuống bàn ngủ mất.”
Cậu ta nhìn Khương Ấu Vãn, ánh mắt đầy dịu dàng, sâu đậm: “Xin lỗi em, bảo bối. Là anh quá mệt, không chăm sóc em chu đáo.”
“Cũng cảm ơn Cậu út ngày hôm nay, đã thay anh đưa Vãn Vãn đến bệnh viện.”
Trên gương mặt là sự cung kính và biết ơn hiện rõ, nhìn qua chẳng khác gì một “người bạn trai mẫu mực” khiến ai nhìn vào cũng phải khen ngợi.
Người đàn ông tuấn tú đang đứng cạnh Khương Ấu Vãn giơ chiếc ô đen lên cao, thân hình cao lớn của anh che chắn toàn bộ những hạt mưa bay nghiêng về phía cô. Giọng nói vang lên, thản nhiên mà lạnh nhạt: “Bố của cậu hôm qua không đến công ty. Ông ấy đi tham gia buổi đấu giá.”
“Cậu gặp bố từ khi nào? Sao tôi lại không biết hai người đi cùng nhau?”
Hoắc Cẩn Thần lập tức nghẹn lời.
“Trùng hợp thế, Vãn Vãn cũng ở đây à?”
Cậu ta sải bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không thèm đoái hoài đến cô gái nhỏ bị bỏ lại giữa cơn mưa, trên gương mặt trẻ trung mang theo sự lo lắng thấy rõ: “Em đến bệnh viện kiểm tra sao rồi? Em vẫn ổn chứ, bảo bối?”
Khương Ấu Vãn nhìn Hoắc Cẩn Thần, lại nhìn sang cô gái vừa đi cùng cậu ta. Giọng cô bình thản lạ thường: “Vẫn ổn.”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Cẩn Thần hiện rõ nét u sầu, trông cực kỳ lo lắng vì cô: “Em nói là đi bệnh viện, cả buổi sáng anh cứ lo lắng không yên. Vãn Vãn, em không biết anh đã trải qua buổi sáng thế nào đâu. Chỉ cần nghĩ đến việc em nói thấy khó chịu, tim anh như sắp vỡ mất…”
Vị Cậu út luôn mang vẻ mặt lạnh nhạt của cậu ta nhìn chằm chằm không chớp, giọng nói cũng lạnh buốt như gió thu: “Lo lắng đến vậy, sao không đi cùng đến bệnh viện?”
Hoắc Cẩn Thần không cần suy nghĩ, lập tức vừa dè dặt giải thích với Hoắc Lâm Uyên, vừa tranh thủ đóng vai “bạn trai đáng thương” trước mặt Khương Ấu Vãn: “Tối qua con đi cùng bố đến công ty xử lý chuyện gấp. Bố nói con cũng đã ngoài hai mươi, phải học cách chia sẻ áp lực với Cậu út.
Con thức cả đêm, sáng sớm còn đặc biệt dậy sớm để đi mua bánh bao cua cho Vãn Vãn. Đến trường rồi thật sự không trụ nổi nữa, mới gục xuống bàn ngủ mất.”
“Cũng cảm ơn Cậu út ngày hôm nay, đã thay anh đưa Vãn Vãn đến bệnh viện.”
Trên gương mặt là sự cung kính và biết ơn hiện rõ, nhìn qua chẳng khác gì một “người bạn trai mẫu mực” khiến ai nhìn vào cũng phải khen ngợi.
Người đàn ông tuấn tú đang đứng cạnh Khương Ấu Vãn giơ chiếc ô đen lên cao, thân hình cao lớn của anh che chắn toàn bộ những hạt mưa bay nghiêng về phía cô. Giọng nói vang lên, thản nhiên mà lạnh nhạt: “Bố của cậu hôm qua không đến công ty. Ông ấy đi tham gia buổi đấu giá.”
“Cậu gặp bố từ khi nào? Sao tôi lại không biết hai người đi cùng nhau?”
Hoắc Cẩn Thần lập tức nghẹn lời.
6
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
