Chương 36
Đồ đệ này là yêu nghiệt
Giờ khắc này, Hứa Viêm cảm thấy chính mình quá nhỏ bé, chẳng qua mới nhập môn mà thôi có tư cách gì kích động?
Có tư cách gì kiêu ngạo?
“Tất nhiên là sư phụ thấy ta kiêu ngạo nên lúc này mới triển lộ một chút khí huyết, để ta biết cái gì mới là cường đại chân chính!
“Nhất định phải không kiêu không ngạo, khiêm tốn điệu thấp, nỗ lực tu luyện!”
Hứa Viêm thu liễm khí huyết trên người, cung kính đến trước mặt sư phụ.
“Sư phụ, đệ tử đã nhập môn võ đạo!”
Lý Huyền chắp một tay sau người, hơi khẽ run rẩy, đó là kích động, nhưng thần sắc lại bình tĩnh, vẫn một bộ dáng nghiêm sư.
“Ừm!”
Gật đầu, thoáng lộ ra ánh mắt vui mừng nhìn về phía đồ đệ ngốc của mình.
“Thấy được không có, đây là cảnh giới nhập môn, lúc khí huyết đại thành, vi sư triển lộ cho ngươi xem một chút.”
Lý Huyền nhàn nhạt nói.
“Sư phụ, ta nhất định không kiêu không ngạo, kiên trì tu luyện!”
Vẻ mặt Hứa Viêm hổ thẹn mà nói.
Lý Huyền thu lại khí huyết trên người, nhìn chăm chú vào đồ đệ, vui mừng nói: “Vi sư cho ngươi thời hạn một năm, ngươi có thể nhập môn trước thời hạn, vi sư rất vui mừng!”
Cất bước đến ghế dưới đại thụ và ngồi xuống, Hứa Viêm cuống quýt pha trà cho sư phụ, cung kính hầu hạ một bên.
“Võ đạo không có tận cùng, hiện tại ngươi chỉ mới nhập môn mà thôi, còn có chặng đường rất dài phải đi nữa, vi sư hỏi ngươi, tâm võ đạo có kiên định không?”
Biểu tình Lý Huyền nghiêm túc hỏi.
“Sư phụ, tâm võ đạo của đệ tử kiên định!”
Hứa Viêm thình thịch quỳ xuống, nói năng có khí phách.
Trong lòng kích động không thôi: “Sư phụ, muốn chính thức thu ta làm đệ tử, truyền công pháp võ đạo vô thượng cho ta!”
“Tốt, rất tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi là chính thức là đệ tử của vi sư!”
Vẻ mặt Lý Huyền hiện lên vui mừng.
Sau đó, dùng giọng điệu bình đạm mà mở miệng nói: “Đồ nhi, đoạn đường này ngươi đã tu luyện gian khổ, hãy cẩn thận hồi tưởng một chút, khi nào luyện bì, khi nào luyện cốt, khi nào luyện tạng?”
Lý Huyền thật sự rất tò mò đồ đệ yêu nghiệt này làm sao mà tu luyện thành công công pháp hắn nói bừa được.
Hứa Viêm nhập môn võ đạo, bàn tay vàng xuất hiện, hắn trực tiếp công pháp đại thành, trong đầu tự nhiên cũng có quá trình và pháp môn về luyện bì, luyện cốt, luyện tạng.
Về quá trình và pháp môn luyện bì, luyện cốt, luyện tạng này, hiển nhiên là Hứa Viêm tự mình ngộ ra.
Không thể nói không liên quan gì với lời nói bừa của hắn, dù sao cũng là từ công pháp hắn nói bừa mà ngộ ra, nhưng xét đến cùng nói bừa vẫn là nói bừa, phương pháp tu luyện thực sự là phương pháp tu luyện thật.
Giữa hai bên không giống nhau.
Có thể xem công pháp nói bừa thành một bộ lý luận hư ảo, mà Hứa Viêm lại là đưa lý luận hư ảo này chứng thực, biến thành công pháp thật sự.
Chỉ có hiểu rõ Hứa Viêm là làm sao ngộ ra phương pháp tu luyện thật sự trong công pháp nói bừa, mới có thể tiếp tục bịa tiếp phương pháp tu luyện tiếp theo, cùng với cảnh giới võ đạo kế tiếp.
Lý Huyền có loại cảm giác, công pháp nói bừa cũng phải có lý luận nhất định, cho dù là lý luận hư ảo, giữa cảnh giới phải có liên kết, còn phải có trình tự rõ ràng.
Không thể cảnh giới phía trước là võ đạo, cảnh giới tiếp theo biến thành tu tiên.
Như thế, tuyệt đối không thể tu luyện ra được.
Lý Huyền cảm thấy, những cảm giác này của mình có lẽ là truyền lại bàn tay vàng.
“Vâng, sư phụ!”
Hứa Viêm nghe vậy, trong lòng kích động, đây là sư phụ muốn chỉ điểm mình, muốn mình hoàn toàn ngộ rõ quá trình tu luyện, cảm nhận sự huyền diệu của võ đạo.
Vì thế, hắn bắt đầu giảng thuật mình tu luyện thế nào.
Lĩnh hội thâm ý trong lời sư phụ ra sao.
Lý Huyền lẳng lặng nghe,
Thỉnh thoảng lại gật đầu, trong lòng đù lại một cái lại tiếp một!
Đồ đệ này, mẹ nó quá yêu nghiệt.
Ngộ tính quả thực nghịch thiên, hơn nữa cực kỳ am hiểu tự mình não bổ, não bổ lời mình nói thành một tầng thâm ý khác!
“Công quyết sư phụ truyền cho ta, thật sự huyền diệu lại bất phàm, đệ tử ngu dốt, phải tốn thời gian dài mới ngộ ra, nếu không phải sư phụ truyền cho ta công quyết, chỉ sợ ta không cách nào luyện ra Kim Cốt!”
Hứa Viêm thổn thức cảm thán nói.
Trong lòng Lý Huyền mù mờ không thôi: “Công quyết là ta nói bừa thôi mà cũng có thể ngộ được? Quá yêu nghiệt, về sau lại nói bừa nhiều công quyết chút để đồ đệ ngốc tự đi lĩnh ngộ!”
“Đệ tử luyện ra Kim Cốt, vốn dĩ đã thỏa mãn, may mắn có sư phụ chỉ điểm, khiến đệ tử tiếp tục kiên trì mới luyện ra Ngọc Cốt!”
Hứa Viêm nhớ tới lúc mình luyện ra Kim Cốt, đắc chí, chuẩn bị báo tin vui cho sư phụ rằng mình có thể sánh với thiên kiêu thời Thượng Cổ.
Nếu không phải sư phụ ẩn ý, để mình rèn luyện Ngọc Cốt, làm sao hắn có thể cường đại giống hôm nay?
Nghĩ vậy chút, vẻ mặt Hứa Viêm hiện vẻ hổ thẹn.
Lý Huyền tiếp tục mơ màng: “Ta chỉ điểm đồ đệ ngốc khi nào, khiến hắn luyện Ngọc Cốt?”
Biểu cảm trên mặt bình tĩnh, mở miệng nói: “Đồ nhi, ngươi làm sao biết được vi sư đang chỉ điểm ngươi?”
Hứa Viêm hổ thẹn nói: “Ta luyện ra Kim Cốt, chuẩn bị báo tin vui với sư phụ, kết quả sư phụ lại đến gặp ta, ném xuống kim kiếm, thưởng thức ngọc như ý… Ta biết mà, sư phụ là đang ẩn ý cổ vũ ta kiên trì leo lên đỉnh cao, kiên định tin tưởng đi rèn luyện Ngọc Cốt.”
“Đệ tử hơi kém, cũng không có thể hiểu rõ ẩn ý của sư phụ, thật sự có chút hổ thẹn!”
Lý Huyền nhìn về phía đồ đệ của mình, ánh mắt cũng có chút thay đổi, mình lúc trước chỉ đơn thuần khá thích ngọc như ý, cảm thấy vật này còn có giá trị hơn kim kiếm mà thôi.
Không ngờ trùng hợp như thế, để đồ đệ hiểu lầm.
Hơn nữa, còn tự mình tiến hàng não bổ, rèn luyện ra Ngọc Cốt.
Tưởng tượng tới đây, da đầu của Lý Huyền có hơi tê dại, đầu óc đồ đệ ngốc này không phải không dùng được mà là hắn dùng quá được!
“Ừm! Ngươi có thể hiểu rõ ẩn ý của vi sư, cũng coi như ngộ tính tạm được, có thể tiếp tục kiên trì rèn luyện ra Ngọc Cốt, nói vậy ngươi cũng ăn nhiều khổ sở.”
Lý Huyền vui mừng đầy mặt, nói.
“Đệ tử có thể luyện ra Ngọc Cốt, vẫn may có sư phụ chỉ điểm, nếu không phải sư phụ chỉ điểm đệ tử đi rừng Ác Sát săn giết Hỏa Tông Lang, đệ tử chỉ sợ cũng không thể rèn luyện ra Ngọc Cốt.”
Hứa Viêm tràn đầy cung kính và sùng bái mà nhìn sư phụ.
Da đầu Lý Huyền có chút tê dại, bây giờ hắn xem như đã rõ, bất kỳ con hổ hay là Hỏa Tông Lang trong miệng hắn, đều do một mình Hứa Viêm đi giết.
Mà không tụ tập hộ viện, thợ săn ra tay.
Con mãnh hổ kia vừa thấy đã biết khá lợi hại, vậy mà Hứa Viêm lại săn giết được nó!
Còn Hỏa Tông Lang kia là sao nữa?
“Nói một chút quá trình ngươi săn giết Hỏa Tông Lang đi.”
Vẻ mặt Lý Huyền không có bất kỳ gợn sóng nào, giọng điệu bình tĩnh, trông như muốn chỉ điểm đồ đệ, có chỗ thiếu sót khi săn giết Hỏa Tông Lang.
“Vâng, sư phụ!”
Hứa Viêm kính cẩn đáp lời, bắt đầu giảng thuật mình vật lộn với Hỏa Tông Lang thế nào, săn giết Hỏa Tông Lang ra sao, cắn nuốt máu của Hỏa Tông Lang, lại lấy thịt Hỏa Tông Lang luyện chế thành thuốc đại bổ.
Với phụ trợ tu luyện như thế, mới nhanh chóng hoàn thành luyện tạng, bước vào cánh cửa võ đạo!
Trên mặt Lý Huyền bình tĩnh, trong lòng lại kinh hãi không thôi, Hỏa Tông Lang hung mãnh như thế?
Đã không phải dã thú bình thường.
Càng đáng sợ hơn là Hứa Viêm vậy mà dùng tay không đánh chết Hỏa Tông Lang, còn dùng nó luyện ra Ngọc Cốt!
Từ lời kể của Hứa Viêm, hắn cũng có thể cảm nhận được trận chiến ấy có bao nhiêu hung hiểm, vô ý chút thôi, Hứa Viêm sẽ phải trở thành con mồi trong miệng Hỏa Tông Lang!
“Đồ đệ ngốc này cũng quá nghịch thiên, thế mà ngộ phương pháp luyện Ngọc Cốt như thế, còn đánh chết Hỏa Tông Lang!”
Trong lòng Lý Huyền cảm thán không thôi, đồ đệ ngốc này quá yêu nghiệt.
38
1
6 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
