TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Người thấy bọn ta diễn thế nào?

Cùng lúc đó, ở phía nam thành, Tiêu Oánh dẫn Kiều Ý Hoan đến gần lối vào chợ đen mà trước đó nghe người ta nói.

Cách khoảng trăm trượng, bỗng có bốn, năm gã đàn ông mặt mũi dữ tợn, lảo đảo đi tới.

Trong lòng Tiêu Oánh hơi sợ, vội đỡ tiểu thư nhà mình tránh sang một bên, không muốn dây dưa gì với bọn này.

“Ồ, từ đâu ra hai tiểu cô nương xinh đẹp thế này? Tên là gì vậy?”

“Muốn làm gì? Cút ra!”

Tiêu Oánh như gà mẹ xòe cánh che chở, quát lớn.

Gã đàn ông mặt có vết sẹo lạnh giọng cười: “Giả bộ cái gì? Giờ này còn không về nhà, lang thang ngoài đường thì là loại tốt đẹp gì?”

“Nghe lời, ngoan ngoãn theo mấy ca ca đi vui vẻ, kẻo lại phải chịu khổ.”

Kiều Ý Hoan sợ hãi lùi lại phía sau, nhìn là biết mấy gã này đã uống rượu.

Tiêu Oánh tuy cũng hoảng, nhưng không thể lùi bước: “Các ngươi biết tiểu thư nhà ta là ai không? Ngoại tổ phụ của tiểu thư là Kim lão của Kim thị Tiền Trang, tiểu thư nhà ta là ngoại tôn nữ của hoàng thương!”

Vài tên đàn ông đưa mắt nhìn nhau.

Gã mặt sẹo hừ lạnh: “Ngươi lừa ai thế? Các huynh đệ, bắt lấy hai tiểu cô nương này cho ta!”

Thấy lời đe dọa không ăn thua, Tiêu Oánh lập tức kéo Kiều Ý Hoan bỏ chạy.

Có lẽ vì uống say nên mấy gã đàn ông chỉ đuổi được vài bước đã loạng choạng rẽ vào một ngõ khác, căn bản không theo kịp.

Khi đã bỏ xa bọn chúng, Tiêu Oánh thở hắt ra, đưa tay xoa ngực: “Tiểu thư, may mà bọn chúng uống say nên không đuổi kịp, tối nay chúng ta nên về trước thôi.”

Kiều Ý Hoan sợ đến tái mặt, thở hổn hển vì chạy quá gấp: “Được, chúng ta mau về đi!”

Mà mấy gã say kia chẳng biết từ lúc nào đã biến mất khỏi con phố, sau đó xuất hiện trong một con hẻm.

Ai nấy đều cúi rạp người, chẳng còn chút dáng vẻ hung dữ, say khướt như ban nãy.

“Tử Diên cô nương, người thấy bọn ta diễn thế nào?”

Tử Diên hừ khẽ: “Tạm được! Đây, tiền thưởng của các ngươi, giữ mồm giữ miệng cho kín, nếu để ta nghe thấy điều không nên nghe ở bên ngoài thì mạng các ngươi không còn đâu.”

Gã mặt sẹo nhận lấy bạc bằng cả hai tay: “Cô nương yên tâm! Có điều, Tử Diên cô nương, nếu đã đắc tội với nha đầu đó, sao không để chúng tôi... nếm thử? Giả như lặng lẽ xử chết nàng ta, cũng chẳng ai biết.”

Tử Diên liếc gã một cái: “Bảo làm gì thì làm, lắm lời cái gì?”

Tiểu thư bảo nàng làm thế nào thì nàng sẽ làm thế ấy.

Huống hồ, nếu ở đất Ung Châu xảy ra chuyện, lỡ thái tử truy xét, vạn nhất liên lụy đến tiểu thư thì biết làm sao?

1

0

1 ngày trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.