0 chữ
Chương 41
Chương 41: Ý Hoan, muội muội nàng còn nhỏ, chưa vội gả chồng
Câu này của Vân Dao không nhỏ, Hạc Tri Vũ nghe thấy liền liếc sang.
Thầy thuốc?
Làm sao sánh nổi với nữ nhi nhà danh môn thế gia?
Kiều Vãn Nhan hơi ngượng: “Dao Dao, bây giờ tỷ chưa muốn thành thân đâu.”
Vân Dao thật sự tưởng nàng ngại ngùng: “A Nhan tỷ, sau này có cơ hội muội sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, tỷ gặp ca ca của muội nhất định sẽ hài lòng, ai cũng nói ca ca muội rất đẹp trai mà!”
Kiều Vãn Nhan tin nàng không nói quá, vì trong thoại bản cũng dùng từ như thế để miêu tả.
Nói dễ nghe thì là phong cốt thanh cao, như tiên giữa nhân gian.
Nói khó nghe thì là cứng nhắc, ít nói, không thích giao thiệp.
Kiều Ý Hoan nói: “Nếu là người có phẩm đức cao quý, đức hạnh và dung mạo đều vẹn toàn, thì gặp một lần cũng không sao.”
“Dù sao cũng ở Ung Châu, có ngoại tổ phụ trông coi, phụ thân và cữu cữu cũng sẽ yên tâm.”
Chưa đợi Kiều Vãn Nhan trả lời, đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Hạc Tri Vũ vang lên: “Ý Hoan, muội muội nàng còn nhỏ, chưa vội gả chồng.”
Nụ cười nơi khóe môi Kiều Ý Hoan hơi khựng lại, lát sau miễn cưỡng cười:
“Người nói cũng đúng.”
Kiều Vãn Nhan khẽ cụp mắt, ánh lửa phản chiếu trong con ngươi, thoáng qua một tia chế giễu.
Nụ cười của tỷ tỷ, thật không tự nhiên chút nào.
...
Đến được Ung Châu là vào buổi trưa ngày thứ năm.
Từ sáng sớm Kim lão gia đã đứng đợi ở cổng thành để đón ngoại tôn nữ, trời lạnh đến mức ông phải đi lại qua lại cho ấm người, vẫn không chịu vào xe ngồi chờ.
Vương quản sự khuyên giải, nhưng Kim lão gia lại nói, thời khắc chờ đợi mới là hạnh phúc nhất.
“Ngoại tổ phụ!”
Kiều Vãn Nhan vừa xuống xe ngựa liền chạy về phía Kim lão gia rồi nhào vào lòng ông, miệng ngọt ngào cất lời.
Kim lão gia cười híp cả mắt: “Nhan Nhan, ngoại công nhớ con muốn chết. Trên đường đi có mệt không? Thật khổ cho Nhan Nhan của ta rồi.”
Kiều Ý Hoan xuống xe ngựa, nhìn cảnh trước mắt mà trong lòng dâng lên niềm ngưỡng mộ.
Tiểu nương của nàng ta sống một mình ở trang viện ngoài kinh thành, phụ thân chưa từng cho tiểu nương trở về nhà, ngay cả dịp Tết đoàn viên cũng không được phép về sum họp.
(Tiểu nương ở đây là mẫu thân của Kiều Ý Hoan)
Trước khi đến Ung Châu lần này, nàng ta từng gặp tiểu nương, thấy người gầy đi nhiều, ban đầu nàng ta định ở lại kinh thành, nhưng phụ thân không cho phép, đành cam chịu nghe theo đến Ung Châu.
Kim lão gia nắm tay Kiều Vãn Nhan, nhẹ giọng nói: “Ý Hoan cũng tới rồi à, dọc đường đi chắc khổ cực lắm nhỉ?”
Kiều Ý Hoan hơi khom người hành lễ: “Ý Hoan bái kiến ngoại tổ phụ, dọc đường cũng không quá vất vả.”
Thầy thuốc?
Làm sao sánh nổi với nữ nhi nhà danh môn thế gia?
Kiều Vãn Nhan hơi ngượng: “Dao Dao, bây giờ tỷ chưa muốn thành thân đâu.”
Vân Dao thật sự tưởng nàng ngại ngùng: “A Nhan tỷ, sau này có cơ hội muội sẽ giới thiệu cho hai người làm quen, tỷ gặp ca ca của muội nhất định sẽ hài lòng, ai cũng nói ca ca muội rất đẹp trai mà!”
Kiều Vãn Nhan tin nàng không nói quá, vì trong thoại bản cũng dùng từ như thế để miêu tả.
Nói dễ nghe thì là phong cốt thanh cao, như tiên giữa nhân gian.
Nói khó nghe thì là cứng nhắc, ít nói, không thích giao thiệp.
Kiều Ý Hoan nói: “Nếu là người có phẩm đức cao quý, đức hạnh và dung mạo đều vẹn toàn, thì gặp một lần cũng không sao.”
“Dù sao cũng ở Ung Châu, có ngoại tổ phụ trông coi, phụ thân và cữu cữu cũng sẽ yên tâm.”
Nụ cười nơi khóe môi Kiều Ý Hoan hơi khựng lại, lát sau miễn cưỡng cười:
“Người nói cũng đúng.”
Kiều Vãn Nhan khẽ cụp mắt, ánh lửa phản chiếu trong con ngươi, thoáng qua một tia chế giễu.
Nụ cười của tỷ tỷ, thật không tự nhiên chút nào.
...
Đến được Ung Châu là vào buổi trưa ngày thứ năm.
Từ sáng sớm Kim lão gia đã đứng đợi ở cổng thành để đón ngoại tôn nữ, trời lạnh đến mức ông phải đi lại qua lại cho ấm người, vẫn không chịu vào xe ngồi chờ.
Vương quản sự khuyên giải, nhưng Kim lão gia lại nói, thời khắc chờ đợi mới là hạnh phúc nhất.
“Ngoại tổ phụ!”
Kiều Vãn Nhan vừa xuống xe ngựa liền chạy về phía Kim lão gia rồi nhào vào lòng ông, miệng ngọt ngào cất lời.
Kiều Ý Hoan xuống xe ngựa, nhìn cảnh trước mắt mà trong lòng dâng lên niềm ngưỡng mộ.
Tiểu nương của nàng ta sống một mình ở trang viện ngoài kinh thành, phụ thân chưa từng cho tiểu nương trở về nhà, ngay cả dịp Tết đoàn viên cũng không được phép về sum họp.
(Tiểu nương ở đây là mẫu thân của Kiều Ý Hoan)
Trước khi đến Ung Châu lần này, nàng ta từng gặp tiểu nương, thấy người gầy đi nhiều, ban đầu nàng ta định ở lại kinh thành, nhưng phụ thân không cho phép, đành cam chịu nghe theo đến Ung Châu.
Kim lão gia nắm tay Kiều Vãn Nhan, nhẹ giọng nói: “Ý Hoan cũng tới rồi à, dọc đường đi chắc khổ cực lắm nhỉ?”
Kiều Ý Hoan hơi khom người hành lễ: “Ý Hoan bái kiến ngoại tổ phụ, dọc đường cũng không quá vất vả.”
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
