0 chữ
Chương 18
Chương 18
Hai người đứng cạnh nhau, giống như thiên nga trắng và vũng bùn trên đất, cho nên khi nhìn thấy Cố Tuyết, Hắc Nha cố gắng nhịn không kêu lên, chỉ là không muốn mất mặt trước Cố Tuyết.
Vương Đại Hoa thấy Hắc Nha không kêu nữa thì hơi lạ, nhìn thấy Hắc Nha trừng mắt nhìn Cố Tuyết đang đi dạo, vẻ ghen tị trong mắt cô ta gần như không thể che giấu được.
"Chậc chậc, con nhãi ranh kia, mày còn muốn so với con bé Cố Tuyết, cũng không nhìn lại cái dáng vẻ của mày đi, trông như con khỉ trên núi ấy, vừa đen vừa gầy, không biết, thật không biết mày lấy đâu ra can đảm nữa."
Lời Vương Đại Hoa nói như kim châm, hết đâm rồi lại chích vào Hắc Nha.
Kiếp trước cô ta đã hèn mọn đến bùn đất, kiếp này cô ta nhất định phải thay đổi số phận trước kia.
Vương Đại Hoa đánh mệt rồi, cầm chổi về nhà, Hắc Nha đứng đó một lúc rồi cũng trở về chỗ ở của mình.
Nhìn chỗ giấu tiền của mình, bị lấy sạch trơn, bên trong một xu cũng không còn.
Phải biết rằng đây là toàn bộ gia sản cô ta vất vả dành dụm từ khi sống lại đến giờ, cộng thêm 10 tệ nữa, tất cả đều mất hết.
Trong lòng oán hận đối với nhà này và Cố Tuyết càng thêm sâu đậm, hận ý cũng ngày càng lớn.
Cố Tuyết thấy không còn trò vui của Hắc Nha để xem nữa, lúc này mới chậm rãi đi dạo một vòng quanh đó.
Không lâu sau đã gần đến trưa, có thể thấy không ít phụ nữ tay cầm hộp cơm ra đồng đưa đồ ăn cho người nhà đang làm việc.
Nghĩ đến Cố Thiên Sơn, Cố Tuyết về nhà, dùng thịt còn lại hôm qua làm hai món rồi đựng vào hộp, nhanh chóng ra đồng.
Trong tay còn cầm hai củ khoai tây nướng, nóng hổi, ngửi thôi đã thấy thơm lừng.
Thêm chút nước tương đặc biệt của nhà làm, chấm vào ăn rất ngon miệng.
Nước tương bây giờ quý giá, số nước tương này vẫn là Cố Thiên Sơn trước kia sợ Cố Tuyết không có khẩu vị đặc biệt mua cho, bình thường ông còn không nỡ ăn, thường là cất đi.
Không biết Cố Tuyết đã tìm thấy ở đâu.
Dù sao khi Cố Tuyết ra đến đồng thì đã thấy rất nhiều người bắt đầu ăn cơm rồi, mọi người đều làm việc vất vả cả buổi sáng đến chết đi sống lại, chỉ chờ một bữa cơm này để hồi sức.
Cố Thiên Sơn ngồi dưới một gốc cây cùng với đại đội trưởng, tay cầm hai cái bánh ngô thô ráp khô khốc, tay cầm bình nước, một miếng bánh ngô một ngụm nước.
Cứ thế mà ăn ngon lành.
Cũng chính vào lúc này, Cố Tuyết xuất hiện trước mặt Cố Thiên Sơn.
Nhìn thấy cháu gái, Cố Thiên Sơn đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhìn thấy làn da bị cháy nắng đỏ rực của cô thì lập tức đau lòng.
"Trời nắng to thế này, cháu không ở nhà, sao lại đến đây, cẩn thận kẻo bị cháy nắng."
Nhìn thấy hộp cơm trong tay Cố Tuyết, ông có chút ngẩn ngơ.
"A Tuyết, cháu đây là..."
Cố Tuyết nhìn bánh ngô trong tay Cố Thiên Sơn, khô khốc không chút hương vị.
Trong lòng có chút xót xa, sau hai ngày ở chung, cô đã có tình cảm với người ông này.
Vương Đại Hoa thấy Hắc Nha không kêu nữa thì hơi lạ, nhìn thấy Hắc Nha trừng mắt nhìn Cố Tuyết đang đi dạo, vẻ ghen tị trong mắt cô ta gần như không thể che giấu được.
"Chậc chậc, con nhãi ranh kia, mày còn muốn so với con bé Cố Tuyết, cũng không nhìn lại cái dáng vẻ của mày đi, trông như con khỉ trên núi ấy, vừa đen vừa gầy, không biết, thật không biết mày lấy đâu ra can đảm nữa."
Lời Vương Đại Hoa nói như kim châm, hết đâm rồi lại chích vào Hắc Nha.
Kiếp trước cô ta đã hèn mọn đến bùn đất, kiếp này cô ta nhất định phải thay đổi số phận trước kia.
Vương Đại Hoa đánh mệt rồi, cầm chổi về nhà, Hắc Nha đứng đó một lúc rồi cũng trở về chỗ ở của mình.
Phải biết rằng đây là toàn bộ gia sản cô ta vất vả dành dụm từ khi sống lại đến giờ, cộng thêm 10 tệ nữa, tất cả đều mất hết.
Trong lòng oán hận đối với nhà này và Cố Tuyết càng thêm sâu đậm, hận ý cũng ngày càng lớn.
Cố Tuyết thấy không còn trò vui của Hắc Nha để xem nữa, lúc này mới chậm rãi đi dạo một vòng quanh đó.
Không lâu sau đã gần đến trưa, có thể thấy không ít phụ nữ tay cầm hộp cơm ra đồng đưa đồ ăn cho người nhà đang làm việc.
Nghĩ đến Cố Thiên Sơn, Cố Tuyết về nhà, dùng thịt còn lại hôm qua làm hai món rồi đựng vào hộp, nhanh chóng ra đồng.
Trong tay còn cầm hai củ khoai tây nướng, nóng hổi, ngửi thôi đã thấy thơm lừng.
Thêm chút nước tương đặc biệt của nhà làm, chấm vào ăn rất ngon miệng.
Không biết Cố Tuyết đã tìm thấy ở đâu.
Dù sao khi Cố Tuyết ra đến đồng thì đã thấy rất nhiều người bắt đầu ăn cơm rồi, mọi người đều làm việc vất vả cả buổi sáng đến chết đi sống lại, chỉ chờ một bữa cơm này để hồi sức.
Cố Thiên Sơn ngồi dưới một gốc cây cùng với đại đội trưởng, tay cầm hai cái bánh ngô thô ráp khô khốc, tay cầm bình nước, một miếng bánh ngô một ngụm nước.
Cứ thế mà ăn ngon lành.
Cũng chính vào lúc này, Cố Tuyết xuất hiện trước mặt Cố Thiên Sơn.
Nhìn thấy cháu gái, Cố Thiên Sơn đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhìn thấy làn da bị cháy nắng đỏ rực của cô thì lập tức đau lòng.
Nhìn thấy hộp cơm trong tay Cố Tuyết, ông có chút ngẩn ngơ.
"A Tuyết, cháu đây là..."
Cố Tuyết nhìn bánh ngô trong tay Cố Thiên Sơn, khô khốc không chút hương vị.
Trong lòng có chút xót xa, sau hai ngày ở chung, cô đã có tình cảm với người ông này.
9
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
