TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 343
Hai viên Thần cách

Diệp Tri ngẩng đầu: "Hai nghìn bảy trăm năm?"

Warren lộ ra nụ cười đã hiểu rõ.

"Ngươi cũng nhận ra rồi à?"

"Quả nhiên, Cứu Thế Chủ được pháp tắc lựa chọn, lúc nào cũng có điểm đặc biệt."

Diệp Tri im lặng một lát, rồi hỏi thẳng sang chủ đề tiếp theo.

"Cảnh báo và lời tiên tri là gì?"

"Đến lượt ta hỏi rồi." Warren nhìn chằm chằm vào ngọn lửa linh hồn màu xanh u tối trong hốc mắt hắn, "Ngươi có quen bản thể của ta không?"

"‘Hắn’ bây giờ thế nào rồi?"

Nói xong, hắn tự mình lắc đầu.

"Không, ngươi có thể lên đây, chứng tỏ bản thể của ta đã chết rồi."

Hắn mở mắt ra lần nữa, đôi mắt lại trở nên sâu thẳm, tràn ngập cảm giác áp bức.

"Ta muốn biết, vì sao ngươi lại ghét ta?"

Diệp Tri nhìn hắn: "Vấn đề này rất quan trọng với ngươi sao?"

"Có lẽ là quan trọng." Warren đáp.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra xa, trong mắt lộ vẻ hoài niệm.

"Vào thời đại của ta, ngọn núi này được gọi là Erebus, có nghĩa là địa ngục của lửa."

"Mỗi lần Erebus phun trào đều sẽ cướp đi sinh mạng của vô số tộc nhân."

"Vì vậy, bộ lạc sa mạc nơi ta ở chỉ có thể không ngừng di cư, tìm kiếm những ốc đảo mới do thần minh thương xót mà tạo ra trên sa mạc."

"Người trong bộ lạc nguyền rủa ngọn núi lửa, cảm kích ơn ban của thần minh, mỗi năm đều giết một nửa gia súc để tế thần…"

Xung quanh là tuyết trắng mênh mông, trên trời là mây mù cuồn cuộn.

Thế nhưng trong lời kể của hắn, Diệp Tri lại mường tượng ra một khung cảnh sa mạc cổ đại.

Bộ lạc thời viễn cổ vừa mới học được cách sử dụng công cụ bằng đá, đem gia súc nuôi nhốt ra giết thịt, đặt trước pho thần tượng thô sơ đầu tiên.

Trên bãi đất trống rộng lớn, người trong bộ lạc quỳ rạp đầy đất.

Warren chuyển giọng.

"Nhưng ta là một ngoại lệ."

Giọng hắn hùng hồn, gương mặt uy nghiêm trang trọng.

"Ta bắt đầu suy ngẫm, suy ngẫm vì sao thần minh lại giúp chúng ta xây dựng lại ốc đảo?"

"Bắt đầu suy ngẫm tại sao bộ tộc của chúng ta hễ rời khỏi sa mạc là sẽ chết rất nhanh?"

"Thần minh sở hữu sức mạnh vĩ đại của đấng sáng tạo, tại sao không trực tiếp giải quyết vấn đề chúng ta không thể rời khỏi sa mạc?"

Diệp Tri đúng lúc nói xen vào.

"Ngươi nghi ngờ lời nguyền khiến bộ tộc của các ngươi không thể rời khỏi sa mạc cũng là do thần minh gây ra?"

Vị thần đội vương miện vàng im lặng không nói.

Ngừng một lát rồi nói.

"Ta không biết, để đi tìm câu trả lời cho vấn đề đó, ta đã thành thần."

Hắn nhìn băng tuyết xung quanh.

"Hơn hai nghìn năm đã trôi qua, ngọn núi tuyết này vẫn chưa tan chảy, chứng tỏ bản thể thật sự của ta đã giải quyết được vấn đề này rồi."

"Đã thay đổi môi trường sống của tộc nhân trong bộ lạc."

Diệp Tri gật đầu.

"Thần tích biến cát thành tuyết của ngươi đến nay vẫn được các tín đồ truyền tụng, người dân thời đó đã sinh sôi trên mảnh đất màu mỡ mới, xây dựng nên hết đế quốc phồn vinh này đến đế quốc phồn vinh khác."

"Vậy sao?" Ánh mắt của vị thần uy nghiêm này dịu đi vài phần, "Đúng là một kết cục không tồi."

Hắn thu lại tầm mắt, ánh nhìn như thể có thể xuyên thấu linh hồn người khác.

"Vậy nên ta muốn biết, vì sao ngươi lại ghét ta?"

"Ta từng nhìn thấy ánh mắt tương tự ngươi ở một nơi khác, đó là lần thứ hai ta đối mặt với Quang Minh Thần cao ngạo."

"Sau hai nghìn năm tháng, ta cũng đã thay đổi rồi sao?"

Diệp Tri im lặng hồi lâu.

"Ký ức mà ngươi sở hữu chỉ dừng lại ở thời điểm trước khi Warren Winterian thành thần, sau đó vận mệnh đã hoàn toàn rẽ sang hai hướng khác nhau."

"Đối phương chỉ là một kẻ đáng thương chết trong trận chiến Thần Vẫn, ngươi hà tất phải chấp nhất với kết cục của ‘Hắn’?"

Warren thở ra một hơi thật dài.

"Ta hiểu rồi."

Không trả lời, bản thân nó cũng là một loại câu trả lời.

Hắn cười khổ một tiếng.

"Xem ra kết cục của ta, không được người khác chào đón cho lắm."

"Không, chỉ là không được ta chào đón thôi." Diệp Tri phản bác, "Vào việc chính được chưa?"

"Đương nhiên!"

Warren xòe tay phải ra, trong lòng bàn tay hiện lên hai khối tinh thể hình mười hai mặt.

Một khối xanh biếc như bầu trời, một khối trong suốt như tuyết trắng.

Ánh sáng của cả hai giao thoa hòa quyện, tỏa ra khí tức kinh khủng khiến người ta sợ hãi.

Diệp Tri lập tức đứng bật dậy.

"Thần cách?!"

Hơn nữa còn là hai viên Thần cách hoàn chỉnh!

Warren gật đầu.

"Là Thần cách của ta và Thiên Không Chi Thần."

"Trong tương lai mà Thời Không Song Thần nhìn thấy, Cứu Thế Chủ đang bị mắc kẹt trong sự mờ mịt về con đường phía trước, và đây chính là giải pháp."

Diệp Tri đưa tay định giật lấy, nhưng lại bị đối phương lách người né được.

Hắn nhíu mày.

"Ý gì đây, vẫn muốn hỏi ta vấn đề nữa à?"

Nếu có hai viên Thần cách làm phần thưởng, hắn cũng không ngại nhận lấy cái thân phận Cứu Thế Chủ này đâu.

Dù sao cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi.

Warren lắc đầu:

"Hai viên Thần cách này đều đến từ sáu trăm năm trước, Thiên Không Chi Thần đã giao chúng cho ta, đồng thời bắt ta phải đồng ý với ngài ấy một chuyện."

"Cứu Thế Chủ nhận lấy Thần cách, bắt buộc phải đột phá thành thần ở núi Warren."

Giọng Diệp Tri lạnh đi.

"Quả nhiên ở giữa không thoát khỏi ảnh hưởng của đám thần linh đó... Nếu ta không đồng ý thì sao?"

"Vậy thì Thần cách của Thiên Không Chi Thần sẽ do ta thay mặt bảo quản!"

Vẻ mặt Warren kiên nghị.

"Nhưng Thần cách của Tuyết Thần thì có thể đưa cho ngươi."

"Năm đó Thời Không Song Thần đã tìm đến ngay khi ta vừa thành thần, bảo ‘ta’ tách ra một phân thân thần minh, chính là vì lo lắng ta sau này sẽ đổi ý."

"Dựa theo giao ước từ hai nghìn năm trước, viên Thần cách Tuyết Thần này vẫn sẽ được trao cho ngươi vô điều kiện!"

Diệp Tri vốn đã vào thế chiến đấu bỗng sững người.

Cánh tay từ từ hạ xuống.

"Ngươi... quả thực hoàn toàn khác với hai nghìn năm sau."

Nói thì nói vậy, nhưng ý muốn cướp đoạt trong mắt Diệp Tri không hề giảm đi chút nào.

"Nếu ta cứ muốn cướp thì sao?"

Hắn đã đoán được nội dung của cái gọi là lời tiên tri và cảnh báo rồi.

Tình thế khó khăn mà hắn đang đối mặt hiện tại là không thể tăng số lượng phân thân thần minh, không thể tạo ra nhiều người chơi hơn.

Giải pháp chính là hấp thu Thần cách hoàn chỉnh của các thần minh khác, “cướp đoạt” phân thân thần minh của các thần minh khác.

Nếu trực giác của hắn không sai, Thần cách của Tuyết Thần rất có thể chỉ là vật tặng kèm.

Viên Thần cách thật sự có tác dụng.

Phải là Thần cách của Thiên Không Chi Thần Kallier, cùng phe với Quang Minh Thần trong phe cánh Mười Ba Cổ Thần!

Giữa hai hàng lông mày của Warren tràn đầy vẻ nghiêm túc, đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

"Vậy thì chúng ta cùng đồng quy vu tận!"

"Hiện tại ta đúng là không đánh lại ngươi, nhưng chẳng lẽ ngươi không tò mò, tại sao trên đường đi ngươi lại có thể lên núi thuận lợi như vậy sao?"

Ánh mắt Diệp Tri trở nên sắc lạnh.

"Thời Không Song Thần ngay cả chuyện này cũng nhìn thấy rồi sao?"

Hắn đã thấy lạ, núi Warren nằm sâu trong trung tâm của Rừng Cây Sồi Khổng Lồ, sao có thể không có lấy một con ma vật cao cấp nào chứ?

Hóa ra tất cả đã được thấy trước và ẩn đi rồi!

Warren gật đầu:

"Chỉ cần ngươi gật đầu, đồng ý dung nạp Thần cách của Thiên Không Chi Thần, thần lực bên trong đó đủ để giúp ngươi thành thần trong vòng ba ngày!"

"Sau đó, là có thể an toàn rời khỏi núi Warren."

"An toàn rời đi?" Diệp Tri ngắt lời, "Ngươi không phải nói Thần cách của Tuyết Thần là cho không, ờm, cho Cứu Thế Chủ sao?"

Warren thản nhiên nói: “Giúp ngươi an toàn rời khỏi đây không nằm trong giao ước ban đầu.”

Rắc rắc!

Xương cốt toàn thân Diệp Tri kêu lên răng rắc.

Nói cho cùng, chỉ có thành thần mới có thể an toàn rời khỏi núi Warren.

Vậy thì sự lựa chọn tự do trước đó còn có ý nghĩa gì nữa?

Dù sao cũng đều phải thành thần, chi bằng cầm luôn cả Thần cách của Kallier cho rồi

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.