0 chữ
Chương 24
Chương 24
Châu Hành Cẩm trình bày rõ ràng với nhân viên tình hình của ông lão bằng tiếng Việt, sao đó dịch lại tình hình cho ông lão biết. Như dự đoán, cô được sự cho phép của nhân viên sân bay bước vào khu vực phát thông báoChâu Hành Cẩm trình bày rõ ràng với nhân viên tình hình của ông lão bằng tiếng Việt, sao đó dịch lại tình hình cho ông lão biết. Như dự đoán, cô được sự cho phép của nhân viên sân bay bước vào khu vực phát thông báo.
Trong ánh mắt lo lắng của ông lão, 15 phút sau, một bà cụ run run bước đến gần, ông lão ngay lập tức nhận ra người bạn già của mình mà chạy đến.
Châu Hành Cẩm nghe bà cụ trách mắng: "Điện thoại đâu, sao ông không gọi cho tôi." Sau đó, ông cụ rất ngượng ngùng mà trả lời: "Tôi bị người ta trộm mất điện thoại rồi, may là giấy tờ để chỗ bà, có cô bé phiên dịch giúp tôi, à đúng rồi, bà mau đưa cho con bé 100 nghìn đi, đây là phí dịch vụ gì đó...ờm."
"Cái ông lão ngu ngốc này! Con gái, đây là 100 nghìn, cảm ơn con giúp ông già nhà bác."
Châu Hành Cẩm: "Không có gì ạ, tôi đã nhận được tiền mà. À đúng rồi, ngoại trừ phiên dịch ở sân bay, tôi còn nhận những buổi phiên dịch theo giờ, theo văn bản nữa, giá cả dễ nói, có thể dịch tiếng Anh, tiếng Hàn, tiếng Nhật, tiếng Trung và tiếng Pháp, nếu ông bà có nhu cầu có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại này, vậy, chúc ông bà có một chuyến hành trình viên mãn ở Việt Nam."
Sau khi nói xong thì cô tạm biệt hai ông bà lão rồi rời đi, trở lại sân chờ. Làm chẵn lên, cô xuất phát lúc 8 giờ, thời gian tìm khách cho đến việc giúp đỡ ông lão rồi kết thúc hợp tác, hiện giờ là 9 giờ 10, tuyệt vời, chưa đầy một tiếng kiếm được 300 rồi!
Tiến đến mục tiêu tiếp theo thôi, không biết hôm nay có kiếm được một triệu không nữa!
"Xin chào, anh có cần tôi phiên dịch giúp anh không? Một tiếng 100 nghìn."
"Xin chào, chị có cần tôi phiên dịch không, một tiếng 100 nghìn, rất rẻ."
"Xin chào,..."
Sau nửa tiếng chào hàng, Châu Hành Cẩm khát khô cả họng, cô bỏ ra 6 nghìn đồng mua một chai nước, nhanh chóng uống hơn nửa chai mới hòa hoãn lại cơn khát. Lúc này, có một cậu nhóc lại đây xin giúp đỡ.
"Xin, xin chào, em muốn nhờ chị giúp, nhưng em không có tiền?"
Châu Hành Cẩm cũng không mất kiên nhẫn, cô hỏi: "Vậy em cần giúp gì?"
"Em bị lạc mất bố mẹ rồi, em không có điện thoại, cũng không có số của ba mẹ."
Châu Hành Cẩm: "Được rồi, phí dịch tiếng Trung của chị là 200 nghìn, chị sẽ đưa em đến chỗ đó để phát thông báo tìm người thân, cái này là 150 nghìn, chị sẽ ở đó cùng em một tiếng đầu, qua thời gian này, mỗi một tiếng sẽ thêm 50 nghìn, đồng ý chứ?"
"Nhưng em không có tiền."
Châu Hành Cẩm: "Chị biết, nếu em đồng ý, người trả sẽ là cha mẹ em, đương nhiên, nếu em không đồng ý thì chị vẫn sẽ dẫn em qua đó, nhưng chị không thể ở canh giữ em được."
"Em đồng ý ạ."
"Vậy, đi thôi."
Khoảng nửa tiếng sau, một cặp vợ chồng hoảng hốt chạy đến, bọn họ tính nhào đến cướp cậu nhóc bên cạnh cô bị cô ngăn lại, cô hỏi: "Đây là ba mẹ em?"
"Đúng rồi ạ."
"Đúng đúng, nó là con trai tôi, xin cảm ơn, đứa nhỏ này lúc nãy ham chơi nên đã lạc khỏi chúng tôi, ngàn lần cảm ơn cô."
Châu Hành Cẩm lúc này mới buông tay ra rồi xin lỗi: "Thật ngại quá, mặc dù bình thường rất an toàn nhưng đôi lúc vẫn có nguy cơ tiền ẩn, lúc nãy tôi đã thất lễ rồi."
Người ba điềm tĩnh hơn nói: "Cảm ơn cô đã giúp đỡ con tôi, không biết là tôi nên báo ơn thế nào."
Châu Hành Cẩm: "Tiền trao cháo múc thôi, tôi làm phiên dịch ở đây kiếm thêm chút tiền tiêu vặt ấy mà, phiên dịch tiếng Trung 200 nghìn, cộng thêm giúp đỡ tìm nhân viên thông báo 150 nghìn, tất cả 350 nghìn, xin cảm ơn."
Người ba sảng khoái móc tiền ra trả, tranh thủ lúc đó, Châu Hành Cẩm giới thiệu về bản thân mình.
"Cô biết nhiều thứ tiếng thật đấy! Thật đáng nể."
Châu Hành Cẩm: "Xin cảm ơn."
Giữa trưa, cô lót dạ bằng cái bánh bao 12 nghìn cô mua trước khi đi, sau khi ăn xong và nghỉ ngơi một lát, cô tiếp tục lao vào kiếm tiền.
.........
Chiều 5 giờ kém 10, Châu Hành Cẩm trở về căn trọ, cô giặt sạch một cách cẩn thận chiếc áo dài được mượn, phơi lên ở nơi có nắng và gió tốt rồi khóa kín cưa phòng điếm tiền hôm nay kiếm được. Không hổ là cơ thể được tạo ra để trở thành nô ɭệ của công việc, bây giờ cô vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi gì, vẫn năng lượng tràn đầy.
Điều không thể tin được là, chỉ trong một ngày, cô đã kiếm được 1 triệu 650 nghìn đồng.
Châu Hành Cẩm: "Ừm, không thể tin được, ngay cả lúc trước, mình cũng chỉ duy trì được ở mức sống cơ bản thôi, cái này, hơi vượt mức rồi, sướиɠ vãiiiii."
Cô trả lại bộ đồng phục cho cô gái học sinh, nói: "Ngày mai em có thể cho chị mượn tiếp không? Chị có thể thuê nó với giá 50 nghìn!"
"Chốt!"
Trong ánh mắt lo lắng của ông lão, 15 phút sau, một bà cụ run run bước đến gần, ông lão ngay lập tức nhận ra người bạn già của mình mà chạy đến.
Châu Hành Cẩm nghe bà cụ trách mắng: "Điện thoại đâu, sao ông không gọi cho tôi." Sau đó, ông cụ rất ngượng ngùng mà trả lời: "Tôi bị người ta trộm mất điện thoại rồi, may là giấy tờ để chỗ bà, có cô bé phiên dịch giúp tôi, à đúng rồi, bà mau đưa cho con bé 100 nghìn đi, đây là phí dịch vụ gì đó...ờm."
Châu Hành Cẩm: "Không có gì ạ, tôi đã nhận được tiền mà. À đúng rồi, ngoại trừ phiên dịch ở sân bay, tôi còn nhận những buổi phiên dịch theo giờ, theo văn bản nữa, giá cả dễ nói, có thể dịch tiếng Anh, tiếng Hàn, tiếng Nhật, tiếng Trung và tiếng Pháp, nếu ông bà có nhu cầu có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại này, vậy, chúc ông bà có một chuyến hành trình viên mãn ở Việt Nam."
Sau khi nói xong thì cô tạm biệt hai ông bà lão rồi rời đi, trở lại sân chờ. Làm chẵn lên, cô xuất phát lúc 8 giờ, thời gian tìm khách cho đến việc giúp đỡ ông lão rồi kết thúc hợp tác, hiện giờ là 9 giờ 10, tuyệt vời, chưa đầy một tiếng kiếm được 300 rồi!
Tiến đến mục tiêu tiếp theo thôi, không biết hôm nay có kiếm được một triệu không nữa!
"Xin chào, chị có cần tôi phiên dịch không, một tiếng 100 nghìn, rất rẻ."
"Xin chào,..."
Sau nửa tiếng chào hàng, Châu Hành Cẩm khát khô cả họng, cô bỏ ra 6 nghìn đồng mua một chai nước, nhanh chóng uống hơn nửa chai mới hòa hoãn lại cơn khát. Lúc này, có một cậu nhóc lại đây xin giúp đỡ.
"Xin, xin chào, em muốn nhờ chị giúp, nhưng em không có tiền?"
Châu Hành Cẩm cũng không mất kiên nhẫn, cô hỏi: "Vậy em cần giúp gì?"
"Em bị lạc mất bố mẹ rồi, em không có điện thoại, cũng không có số của ba mẹ."
Châu Hành Cẩm: "Được rồi, phí dịch tiếng Trung của chị là 200 nghìn, chị sẽ đưa em đến chỗ đó để phát thông báo tìm người thân, cái này là 150 nghìn, chị sẽ ở đó cùng em một tiếng đầu, qua thời gian này, mỗi một tiếng sẽ thêm 50 nghìn, đồng ý chứ?"
Châu Hành Cẩm: "Chị biết, nếu em đồng ý, người trả sẽ là cha mẹ em, đương nhiên, nếu em không đồng ý thì chị vẫn sẽ dẫn em qua đó, nhưng chị không thể ở canh giữ em được."
"Em đồng ý ạ."
"Vậy, đi thôi."
Khoảng nửa tiếng sau, một cặp vợ chồng hoảng hốt chạy đến, bọn họ tính nhào đến cướp cậu nhóc bên cạnh cô bị cô ngăn lại, cô hỏi: "Đây là ba mẹ em?"
"Đúng rồi ạ."
"Đúng đúng, nó là con trai tôi, xin cảm ơn, đứa nhỏ này lúc nãy ham chơi nên đã lạc khỏi chúng tôi, ngàn lần cảm ơn cô."
Châu Hành Cẩm lúc này mới buông tay ra rồi xin lỗi: "Thật ngại quá, mặc dù bình thường rất an toàn nhưng đôi lúc vẫn có nguy cơ tiền ẩn, lúc nãy tôi đã thất lễ rồi."
Người ba điềm tĩnh hơn nói: "Cảm ơn cô đã giúp đỡ con tôi, không biết là tôi nên báo ơn thế nào."
Châu Hành Cẩm: "Tiền trao cháo múc thôi, tôi làm phiên dịch ở đây kiếm thêm chút tiền tiêu vặt ấy mà, phiên dịch tiếng Trung 200 nghìn, cộng thêm giúp đỡ tìm nhân viên thông báo 150 nghìn, tất cả 350 nghìn, xin cảm ơn."
Người ba sảng khoái móc tiền ra trả, tranh thủ lúc đó, Châu Hành Cẩm giới thiệu về bản thân mình.
"Cô biết nhiều thứ tiếng thật đấy! Thật đáng nể."
Châu Hành Cẩm: "Xin cảm ơn."
Giữa trưa, cô lót dạ bằng cái bánh bao 12 nghìn cô mua trước khi đi, sau khi ăn xong và nghỉ ngơi một lát, cô tiếp tục lao vào kiếm tiền.
.........
Chiều 5 giờ kém 10, Châu Hành Cẩm trở về căn trọ, cô giặt sạch một cách cẩn thận chiếc áo dài được mượn, phơi lên ở nơi có nắng và gió tốt rồi khóa kín cưa phòng điếm tiền hôm nay kiếm được. Không hổ là cơ thể được tạo ra để trở thành nô ɭệ của công việc, bây giờ cô vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi gì, vẫn năng lượng tràn đầy.
Điều không thể tin được là, chỉ trong một ngày, cô đã kiếm được 1 triệu 650 nghìn đồng.
Châu Hành Cẩm: "Ừm, không thể tin được, ngay cả lúc trước, mình cũng chỉ duy trì được ở mức sống cơ bản thôi, cái này, hơi vượt mức rồi, sướиɠ vãiiiii."
Cô trả lại bộ đồng phục cho cô gái học sinh, nói: "Ngày mai em có thể cho chị mượn tiếp không? Chị có thể thuê nó với giá 50 nghìn!"
"Chốt!"
9
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
