0 chữ
Chương 22
Chương 22: Châu Hành Cẩm Ra Đời
Châu Minh Lan đứng trước gương lớn, trong gương là một cô gái có đôi tai mèo đen Lan đứng trước gương lớn, trong gương là một cô gái có đôi tai mèo đen, mắt mèo phát ra ánh sáng xanh lam đẹp đẽ.
Châu Minh Lan: "Tôi nhớ mình là con người mà?!"
138: "Vâng, nhưng đây là không gian do chủ nhân quản lý, và cô ấy rất muốn có một bé mèo để chơi chung."
Châu Minh Lan: "Rồi liên quan gì đến việc tôi có tai mèo?"
138 chưa giải thích thì bé Minh Lan đã nhào tới, ngây thơ mà ôm lấy chiếc đuôi dài đang xù lông của cô. Mà nháy mắt khi đó, Châu Minh Lan cảm thấy có một dòng điện chạy khắp người cô, cô vội vàng cướp lại đuôi của mình, ra vẻ trưởng thành dặn dò: "Không được sờ đuôi của chị."
Bé Minh Lan: "Tại sao?"
Châu Minh lan: "Chừng nào em lớn rồi mới được sờ." Đương nhiên, lớn rồi thì bé sẽ hiểu, con người không thể có đuôi.
138: "Khụ, thế giờ cô tính sao?"
Châu Minh Lan nhấn đứa bé vào ổ chăn: "Tôi không thể ích kỷ cướp đi khoảng thời gian quý báo này của em ấy, đương nhiên là để em ấy quay trở lại cơ thể. Còn về nhiệm vụ, tôi nghĩ tôi có thể dại em ấy trong ý thức."
138: "Có một cách rất hay này, tôi có thể bí mật tạo cho cô một thân phận hợp lý, để cô trước tiên kinh doanh thì thế nào?"
Châu Minh Lan: "Có thể sao, vậy thì tốt quá, còn về đứng đầu giới giải trí, việc này thì để em ấy tự làm vậy, tế bào nghệ thuật phải được nuôi dưỡng từ lúc nhỏ, đừng có trông cậy vào tôi."
138: "Tôi biết, tôi đo được, trên người cô tế bào nghệ thuật bằng 0, quả là một con người khô khan."
Bé Minh Lan cảm thấy mình bị ra rìa rồi, 138 không còn nói chuyện với cô nữa. tự nhiên hơi buồn, muốn khóc quá.
Châu Minh Lan: "Sao, sao em lại khóc thế, nói chị nghe này, đừng khóc nhá."
Bé Minh Lan: "Hai người chỉ chơi với nhau, không chơi với em nữa sao?"
138: "Sao có thể, tôi đang nói về nhiệm vụ thôi mà."
Bé Minh Lan: "Nhiệm vụ gì?"
138: "Quả nhiên là chủ nhân đã quên mình có nhiệm vụ."
Châu Minh Lan: "Đừng trong chờ vào việc một cô bé như thế sẽ nghe hiểu nhiệm vụ là gì. Bắt đầu đi."
138 thao tác gì đó, trước mặt hai người một hệ thống xuất hiện hình dáng một người. 138: "Thân phận này chỉ có thời hạn sử dụng là 24 năm, vào năm 30 tuổi của chủ nhân, nếu hai nhiệm vụ chưa hoàn thành xong thì..."
Châu Minh Lan đột nhiên có một dự cảm không lành.
138: "hai người sẽ chết."
Quả nhiên!
Châu Minh Lan nóng máu: "Sao chuyện quan trọng như vậy mà mày không nói sớm!"
138: "Khi ký hợp đồng, tôi đã đọc rõ ràng ra rồi!"
Châu Minh Lan: "Fuck! mày nghĩ một đứa bé có thể hiểu chết là như thế nào hả?!"
"Hu hu oaaaa! Đừng, đừng cải nhau mà."
Châu Minh Lan đột nhiên dừng lại như bị bấm nút tạm dừng, cô nhớ đến quá khứ ba mẹ ngày nào cũng cải nhau như hận không thể gϊếŧ nhau kia thì liền đau lòng. Cô đã tự hứa với lòng là khi có con, cô không thể nóng tính với con cái, phải dại nó bằng tình yêu thương và lẽ phải.
Mặc dù bé Minh Lan không phải con cô nhưng em ấy chính là chỉ mới 6 tuổi, cô đã nổi nóng trước mặt một đứa trẻ.
Châu Minh Lan quỳ xuống ôm trọn bé vào lòng, nói: "Chị xin lỗi, Minh Lan, chị không nên nổi giận, chị trở thành người lớn xấu xa mất rồi." Rồi cứ thế, Châu Minh Lan không biết nghĩ tới điều gì, mắt cô rớm nước mắt, rồi cũng khóc trong thầm lặng.
138: "....Dừng lại đi, hai cái túi khóc."
Bé Minh Lan trợn mắt, tại sao chị gái lại khóc rồi? Bé còn chưa khóc đủ mà đã phải dỗ ngược lại rồi sao, có phải bé đã làm gì sai rồi không?
Bụp.
Châu Minh Lan vì quá mất mặt mà tự biến thành mèo, mèo đen vẩy đuôi, đôi chân măng cụt chà mặt mèo, cô leo lên trên hình nhân vừa được tạo ra, đánh giá cơ thể mới của mình.
Nó giống như tạo hình của cô y như đúc, chỉ là không có tai hay đuôi mèo, đôi mắt xanh thẩm cũng trở thành màu đen như bao người Việt Nam khác.
138: "Cô có thêm yêu cầu nào khác không?"
Châu Minh Lan: "Có thể làm tôi cao hơn một tí không? Vòng một gì đó..."
138: "Tôi hỏi cho vui thôi chứ không có cơ hội đổi đâu, đây là một thân hình cân đối đầy khỏe mạnh rồi, các chỉ số cũng được điều chỉnh tốt, nhìn xem, còn có buff ăn không mập, ra nắng không đen da, ngàn ly không sai, nghỉ ngơi 2 giờ là có thể làm việc cả ngày!"
Châu Minh Lan phơi bụng để bé Minh Lan hít mèo, cô nói: "Mi muốn ta trở thành nô ɭệ công việc à đồ tàn ác, thôi được rồi, vì nhiệm vụ vậy."
Châu Minh Lan lại biến trở lại thành hình người, cô nói: "Minh Lan, thật ra thời gian qua chị đã tạm mượn cơ thể của em để làm nhiệm vụ giải cứu thế giới đó! Còn em bị giam giữ ở đây là vì chị muốn bảo vệ em."
"Woaaa!"
Mặt già hơi đỏ, Châu Minh Lan nói tiếp: "Bây giờ nhiệm vụ đã xong, chị phải đi rồi. A a đừng khóc, không phải đi ý đó. chính là, em có thể ra ngoài rồi, còn chị sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức ở trong đây, khi nào em muốn gặp chị thì hãy nói với 138 là được. Khụ, à còn nữa, mỗi buổi tối chị sẽ đến kèm học cho em hai giờ nhé, được chứ?"
Bé Minh Lan gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng lấp lánh được cô dẫn đi trên một con đường ánh sáng, cuối cùng, Trước mặt bé Minh Lan xuất hiện một gương mặt lạ.
Châu Minh Lan ở trong ý thức của cô, giới thiệu: "Đó là bà ngoại của em. À đúng rồi, em có thể trò chuyện với chị bằng suy nghĩ, chị có thể nghe thấy suy nghĩ của em." Sau đó, cô kể với em áy chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Bé Minh Lan có hơi sợ người lạ, nhưng chỉ chốc lát là bé lại quên đi nỗi sợ đó mà hòa nhập với môi trường xung quanh một cách tự nhiên. Châu Minh Lan thấy công việc của mình đã xong, cô liếc thấy cơ thể mô hình đang đứng một bên, nói: "Bắt đầu thôi 138."
138: "Vì để cho cô một bắt đầu thuận lợi, tôi đã hoàn thành thông tin cá nhân của cô rồi, à, tiếc quá, bây giờ cô chỉ có 100 nghìn khởi nghiệp và một căn nhà trọ nhỏ trên mảnh đất sài gòn thôi. Một cô nhi không cha mẹ, không có tài sản trong tay, nhà trọ thuê sẽ hết hạng trong 1 tháng nữa, chúc cô may mắn. Đừng mắng tôi, tôi đã cố gắng lắm rồi."
Châu Minh Lan: "Chậc, từ giờ gọi tôi là.... Châu Hành Cẩm, nga, đó là tên tôi tính đặt cho con gái mình, à, giờ lấy ra dùng cũng không tệ."
Châu Minh Lan: "Tôi nhớ mình là con người mà?!"
138: "Vâng, nhưng đây là không gian do chủ nhân quản lý, và cô ấy rất muốn có một bé mèo để chơi chung."
Châu Minh Lan: "Rồi liên quan gì đến việc tôi có tai mèo?"
138 chưa giải thích thì bé Minh Lan đã nhào tới, ngây thơ mà ôm lấy chiếc đuôi dài đang xù lông của cô. Mà nháy mắt khi đó, Châu Minh Lan cảm thấy có một dòng điện chạy khắp người cô, cô vội vàng cướp lại đuôi của mình, ra vẻ trưởng thành dặn dò: "Không được sờ đuôi của chị."
Bé Minh Lan: "Tại sao?"
Châu Minh lan: "Chừng nào em lớn rồi mới được sờ." Đương nhiên, lớn rồi thì bé sẽ hiểu, con người không thể có đuôi.
Châu Minh Lan nhấn đứa bé vào ổ chăn: "Tôi không thể ích kỷ cướp đi khoảng thời gian quý báo này của em ấy, đương nhiên là để em ấy quay trở lại cơ thể. Còn về nhiệm vụ, tôi nghĩ tôi có thể dại em ấy trong ý thức."
138: "Có một cách rất hay này, tôi có thể bí mật tạo cho cô một thân phận hợp lý, để cô trước tiên kinh doanh thì thế nào?"
Châu Minh Lan: "Có thể sao, vậy thì tốt quá, còn về đứng đầu giới giải trí, việc này thì để em ấy tự làm vậy, tế bào nghệ thuật phải được nuôi dưỡng từ lúc nhỏ, đừng có trông cậy vào tôi."
138: "Tôi biết, tôi đo được, trên người cô tế bào nghệ thuật bằng 0, quả là một con người khô khan."
Bé Minh Lan cảm thấy mình bị ra rìa rồi, 138 không còn nói chuyện với cô nữa. tự nhiên hơi buồn, muốn khóc quá.
Bé Minh Lan: "Hai người chỉ chơi với nhau, không chơi với em nữa sao?"
138: "Sao có thể, tôi đang nói về nhiệm vụ thôi mà."
Bé Minh Lan: "Nhiệm vụ gì?"
138: "Quả nhiên là chủ nhân đã quên mình có nhiệm vụ."
Châu Minh Lan: "Đừng trong chờ vào việc một cô bé như thế sẽ nghe hiểu nhiệm vụ là gì. Bắt đầu đi."
138 thao tác gì đó, trước mặt hai người một hệ thống xuất hiện hình dáng một người. 138: "Thân phận này chỉ có thời hạn sử dụng là 24 năm, vào năm 30 tuổi của chủ nhân, nếu hai nhiệm vụ chưa hoàn thành xong thì..."
Châu Minh Lan đột nhiên có một dự cảm không lành.
138: "hai người sẽ chết."
Quả nhiên!
Châu Minh Lan nóng máu: "Sao chuyện quan trọng như vậy mà mày không nói sớm!"
138: "Khi ký hợp đồng, tôi đã đọc rõ ràng ra rồi!"
"Hu hu oaaaa! Đừng, đừng cải nhau mà."
Châu Minh Lan đột nhiên dừng lại như bị bấm nút tạm dừng, cô nhớ đến quá khứ ba mẹ ngày nào cũng cải nhau như hận không thể gϊếŧ nhau kia thì liền đau lòng. Cô đã tự hứa với lòng là khi có con, cô không thể nóng tính với con cái, phải dại nó bằng tình yêu thương và lẽ phải.
Mặc dù bé Minh Lan không phải con cô nhưng em ấy chính là chỉ mới 6 tuổi, cô đã nổi nóng trước mặt một đứa trẻ.
Châu Minh Lan quỳ xuống ôm trọn bé vào lòng, nói: "Chị xin lỗi, Minh Lan, chị không nên nổi giận, chị trở thành người lớn xấu xa mất rồi." Rồi cứ thế, Châu Minh Lan không biết nghĩ tới điều gì, mắt cô rớm nước mắt, rồi cũng khóc trong thầm lặng.
138: "....Dừng lại đi, hai cái túi khóc."
Bé Minh Lan trợn mắt, tại sao chị gái lại khóc rồi? Bé còn chưa khóc đủ mà đã phải dỗ ngược lại rồi sao, có phải bé đã làm gì sai rồi không?
Bụp.
Châu Minh Lan vì quá mất mặt mà tự biến thành mèo, mèo đen vẩy đuôi, đôi chân măng cụt chà mặt mèo, cô leo lên trên hình nhân vừa được tạo ra, đánh giá cơ thể mới của mình.
Nó giống như tạo hình của cô y như đúc, chỉ là không có tai hay đuôi mèo, đôi mắt xanh thẩm cũng trở thành màu đen như bao người Việt Nam khác.
138: "Cô có thêm yêu cầu nào khác không?"
Châu Minh Lan: "Có thể làm tôi cao hơn một tí không? Vòng một gì đó..."
138: "Tôi hỏi cho vui thôi chứ không có cơ hội đổi đâu, đây là một thân hình cân đối đầy khỏe mạnh rồi, các chỉ số cũng được điều chỉnh tốt, nhìn xem, còn có buff ăn không mập, ra nắng không đen da, ngàn ly không sai, nghỉ ngơi 2 giờ là có thể làm việc cả ngày!"
Châu Minh Lan phơi bụng để bé Minh Lan hít mèo, cô nói: "Mi muốn ta trở thành nô ɭệ công việc à đồ tàn ác, thôi được rồi, vì nhiệm vụ vậy."
Châu Minh Lan lại biến trở lại thành hình người, cô nói: "Minh Lan, thật ra thời gian qua chị đã tạm mượn cơ thể của em để làm nhiệm vụ giải cứu thế giới đó! Còn em bị giam giữ ở đây là vì chị muốn bảo vệ em."
"Woaaa!"
Mặt già hơi đỏ, Châu Minh Lan nói tiếp: "Bây giờ nhiệm vụ đã xong, chị phải đi rồi. A a đừng khóc, không phải đi ý đó. chính là, em có thể ra ngoài rồi, còn chị sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức ở trong đây, khi nào em muốn gặp chị thì hãy nói với 138 là được. Khụ, à còn nữa, mỗi buổi tối chị sẽ đến kèm học cho em hai giờ nhé, được chứ?"
Bé Minh Lan gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng lấp lánh được cô dẫn đi trên một con đường ánh sáng, cuối cùng, Trước mặt bé Minh Lan xuất hiện một gương mặt lạ.
Châu Minh Lan ở trong ý thức của cô, giới thiệu: "Đó là bà ngoại của em. À đúng rồi, em có thể trò chuyện với chị bằng suy nghĩ, chị có thể nghe thấy suy nghĩ của em." Sau đó, cô kể với em áy chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Bé Minh Lan có hơi sợ người lạ, nhưng chỉ chốc lát là bé lại quên đi nỗi sợ đó mà hòa nhập với môi trường xung quanh một cách tự nhiên. Châu Minh Lan thấy công việc của mình đã xong, cô liếc thấy cơ thể mô hình đang đứng một bên, nói: "Bắt đầu thôi 138."
138: "Vì để cho cô một bắt đầu thuận lợi, tôi đã hoàn thành thông tin cá nhân của cô rồi, à, tiếc quá, bây giờ cô chỉ có 100 nghìn khởi nghiệp và một căn nhà trọ nhỏ trên mảnh đất sài gòn thôi. Một cô nhi không cha mẹ, không có tài sản trong tay, nhà trọ thuê sẽ hết hạng trong 1 tháng nữa, chúc cô may mắn. Đừng mắng tôi, tôi đã cố gắng lắm rồi."
Châu Minh Lan: "Chậc, từ giờ gọi tôi là.... Châu Hành Cẩm, nga, đó là tên tôi tính đặt cho con gái mình, à, giờ lấy ra dùng cũng không tệ."
10
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
