0 chữ
Chương 57
Chương 57
Ngay cả gã cậu khốn nạn của cô ta khi được phỏng vấn cũng thừa cơ nói những lời mập mờ bôi nhọ cô ta...
Cô ta biết dù mình có nói gì nữa, trong mắt cư dân mạng cũng chỉ là đang biện minh cho bản thân.
Huống chi từ khi những bức ảnh được tung ra, cuộc đời cô ta đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Trần Hiểu Như mờ mịt nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, yêu cầu cô ta về trường bàn cách giải quyết, nói rằng vụ việc này ảnh hưởng rất lớn đến nhà trường.
Cô ta đi trên đường, trở về trường học, cảm thấy mỗi cơn gió, mỗi ánh mắt dừng lại trên người mình đều đang chế nhạo, giễu cợt, như chim sợ cành cong.
Cho đến khi nằm trên giường ký túc xá, Trần Hiểu Như không ngừng hồi tưởng về cuộc đời mình, và trong đêm khuya không ai để ý, đã kết thúc sinh mệnh bằng một cách vô cùng thảm khốc.
Ngay cả khi cô ta đã chết, con súc sinh Phạm Ba vẫn không chịu để cô ta yên.
Người giám hộ của Trần Hiểu Như là dì cô ta, quyền xử lý thi thể cuối cùng cũng do dì quyết định.
Phạm Ba sợ cô ta chết rồi hóa thành ác quỷ đòi mạng ông ta, đã bỏ ra một số tiền lớn mua xác Trần Hiểu Như từ tay dì cô ta, bày trận "phong hồn" để cô ta vĩnh viễn không được siêu sinh.
Chỉ là trăm mối khó tránh sơ sót.
Khi bắt giữ hồn phách Trần Hiểu Như đã sót hai phách, hai phách này lại dính theo ba người bạn cùng phòng, Hà Doanh tình cờ gặp được Phó Thanh Hảo ở trường, rồi lại giới thiệu cho cô ta Ngu Cấm Cấm - người có năng lực cực mạnh...
Cuối cùng trong đêm tối mịt mùng này, nỗi oan khuất của Trần Hiểu Như - cũng như nhiều oan hồn đã chết trong hơn mười năm qua, đều được phơi bày dưới ánh sáng.
Trong phòng khách trống trải của biệt thự, Phạm Ba liên tiếp bị những oan hồn đòi mạng hút hồn.
Trong từng đợt sóng kinh hãi, thân thể suy nhược của ông ta cuối cùng đã bị ma quỷ dọa chết.
Khi chết hai mắt vẫn trợn trừng, thất khiếu đều chảy máu.
Linh hồn ông ta vừa thoát khỏi thể xác trong run rẩy thì đã bị đám nữ quỷ xông đến xé nát, nuốt chửng.
Những nữ quỷ này bị trấn áp lâu nhất đã mười sáu năm, trước khi chết đều chịu sự nhục nhã sâu sắc.
Giờ đây đại thù được báo, trong lòng ai nấy đều vui sướиɠ, cười đến rơi cả nước mắt ma quỷ.
Lớp oán khí bao phủ trên người họ nhiều năm dần dần tan biến, để lộ ra gương mặt vốn thanh tú hoặc dịu dàng.
Mấy hồn ma lớn tuổi nhất kéo theo những ma nữ trẻ hơn, bay đến trước mặt Ngu Cấm Cấm, cúi người đầy biết ơn.
"Cảm ơn cô!"
Cảm ơn cô đã thả chúng tôi ra, để chúng tôi được trả thù rửa hận.
Ngay sau đó, từng tia công đức mỏng manh, khó có thể nhận ra từ cơ thể những hồn ma này chảy về phía Ngu Cấm Cấm.
Sau đó, một số hồn ma vẫn còn oán niệm lại lao về phía thi thể Phạm Ba, trút hết căm hận trong lòng.
Bên cạnh đó, Cố Bằng vừa tỉnh lại từ cơn kinh hãi tột độ, gã quỳ trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, liên tục van xin:
"Hiểu Như, anh sai rồi! Em nghĩ đến chuyện chúng ta đã từng yêu nhau chân thành mà tha cho anh đi!"
Bên cạnh gã, phu nhân họ Phạm có khí phách hơn, dù sợ đến tái mặt nhưng vẫn không quỳ xuống van xin.
Trần Hiểu Như nở nụ cười lạnh lùng: "Anh đã bao giờ yêu em thật lòng chưa, dù chỉ một chút?"
Nếu có thì cô ta đã không phải kết thúc như ngày hôm nay.
Cô ta lại quay sang nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh Cố Bằng: "Phu nhân họ Phạm, lâu không gặp. Khi bà giúp hai con súc sinh này hại tôi, giúp chúng ra mặt bôi nhọ tôi, có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh thế này không?"
Phu nhân họ Phạm không nói nên lời, chỉ nhắm chặt mắt.
Trần Hiểu Như chợt nhận ra điều gì đó, khẽ nhếch môi cười thương hại: "Bà vốn là người tự chủ, lãnh đạm, luôn đứng trên cao nhìn xuống, vậy mà cuối cùng vẫn động lòng với loại người như thế này... Chẳng khác gì tôi, cũng chỉ là kẻ ngu ngốc bị những lời đường mật và vẻ ngoài của hắn lừa gạt."
Nghe những lời này, khóe miệng phu nhân họ Phạm giật giật, có phần chật vật.
Bà ta thực sự đã có tình cảm với Cố Bằng, nếu không đã nghiền nát xương gã thành bột từ lâu khi biết mình bị lừa dối và đùa giỡn.
Cố Bằng vẫn đang van xin liếc nhìn hai người, cái đầu tự cho mình thông minh vẫn nghĩ rằng Trần Hiểu Như bây giờ vẫn là cô gái ngày xưa chỉ biết yêu đương, đang ghen tuông, đố kỵ vì mối quan hệ giữa gã và phu nhân họ Phạm.
Gã lại dùng thủ đoạn cũ, tuôn ra những lời ngọt ngào thể hiện tình cảm chân thành, không ngừng kể lể về việc mình phải chịu đựng sự áp bức của vợ chồng họ Phạm đau khổ và bất đắc dĩ thế nào.
Trần Hiểu Như nhìn gã cúi đầu khẩn cầu với ánh mắt lạnh lẽo, một lúc lâu chỉ còn lại thất vọng: "Trước kia tôi đúng là mù quáng mới có thể thích anh."
Cô ta biết dù mình có nói gì nữa, trong mắt cư dân mạng cũng chỉ là đang biện minh cho bản thân.
Huống chi từ khi những bức ảnh được tung ra, cuộc đời cô ta đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Trần Hiểu Như mờ mịt nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, yêu cầu cô ta về trường bàn cách giải quyết, nói rằng vụ việc này ảnh hưởng rất lớn đến nhà trường.
Cô ta đi trên đường, trở về trường học, cảm thấy mỗi cơn gió, mỗi ánh mắt dừng lại trên người mình đều đang chế nhạo, giễu cợt, như chim sợ cành cong.
Cho đến khi nằm trên giường ký túc xá, Trần Hiểu Như không ngừng hồi tưởng về cuộc đời mình, và trong đêm khuya không ai để ý, đã kết thúc sinh mệnh bằng một cách vô cùng thảm khốc.
Người giám hộ của Trần Hiểu Như là dì cô ta, quyền xử lý thi thể cuối cùng cũng do dì quyết định.
Phạm Ba sợ cô ta chết rồi hóa thành ác quỷ đòi mạng ông ta, đã bỏ ra một số tiền lớn mua xác Trần Hiểu Như từ tay dì cô ta, bày trận "phong hồn" để cô ta vĩnh viễn không được siêu sinh.
Chỉ là trăm mối khó tránh sơ sót.
Khi bắt giữ hồn phách Trần Hiểu Như đã sót hai phách, hai phách này lại dính theo ba người bạn cùng phòng, Hà Doanh tình cờ gặp được Phó Thanh Hảo ở trường, rồi lại giới thiệu cho cô ta Ngu Cấm Cấm - người có năng lực cực mạnh...
Cuối cùng trong đêm tối mịt mùng này, nỗi oan khuất của Trần Hiểu Như - cũng như nhiều oan hồn đã chết trong hơn mười năm qua, đều được phơi bày dưới ánh sáng.
Trong từng đợt sóng kinh hãi, thân thể suy nhược của ông ta cuối cùng đã bị ma quỷ dọa chết.
Khi chết hai mắt vẫn trợn trừng, thất khiếu đều chảy máu.
Linh hồn ông ta vừa thoát khỏi thể xác trong run rẩy thì đã bị đám nữ quỷ xông đến xé nát, nuốt chửng.
Những nữ quỷ này bị trấn áp lâu nhất đã mười sáu năm, trước khi chết đều chịu sự nhục nhã sâu sắc.
Giờ đây đại thù được báo, trong lòng ai nấy đều vui sướиɠ, cười đến rơi cả nước mắt ma quỷ.
Lớp oán khí bao phủ trên người họ nhiều năm dần dần tan biến, để lộ ra gương mặt vốn thanh tú hoặc dịu dàng.
Mấy hồn ma lớn tuổi nhất kéo theo những ma nữ trẻ hơn, bay đến trước mặt Ngu Cấm Cấm, cúi người đầy biết ơn.
Cảm ơn cô đã thả chúng tôi ra, để chúng tôi được trả thù rửa hận.
Ngay sau đó, từng tia công đức mỏng manh, khó có thể nhận ra từ cơ thể những hồn ma này chảy về phía Ngu Cấm Cấm.
Sau đó, một số hồn ma vẫn còn oán niệm lại lao về phía thi thể Phạm Ba, trút hết căm hận trong lòng.
Bên cạnh đó, Cố Bằng vừa tỉnh lại từ cơn kinh hãi tột độ, gã quỳ trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, liên tục van xin:
"Hiểu Như, anh sai rồi! Em nghĩ đến chuyện chúng ta đã từng yêu nhau chân thành mà tha cho anh đi!"
Bên cạnh gã, phu nhân họ Phạm có khí phách hơn, dù sợ đến tái mặt nhưng vẫn không quỳ xuống van xin.
Trần Hiểu Như nở nụ cười lạnh lùng: "Anh đã bao giờ yêu em thật lòng chưa, dù chỉ một chút?"
Nếu có thì cô ta đã không phải kết thúc như ngày hôm nay.
Cô ta lại quay sang nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh Cố Bằng: "Phu nhân họ Phạm, lâu không gặp. Khi bà giúp hai con súc sinh này hại tôi, giúp chúng ra mặt bôi nhọ tôi, có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh thế này không?"
Phu nhân họ Phạm không nói nên lời, chỉ nhắm chặt mắt.
Trần Hiểu Như chợt nhận ra điều gì đó, khẽ nhếch môi cười thương hại: "Bà vốn là người tự chủ, lãnh đạm, luôn đứng trên cao nhìn xuống, vậy mà cuối cùng vẫn động lòng với loại người như thế này... Chẳng khác gì tôi, cũng chỉ là kẻ ngu ngốc bị những lời đường mật và vẻ ngoài của hắn lừa gạt."
Nghe những lời này, khóe miệng phu nhân họ Phạm giật giật, có phần chật vật.
Bà ta thực sự đã có tình cảm với Cố Bằng, nếu không đã nghiền nát xương gã thành bột từ lâu khi biết mình bị lừa dối và đùa giỡn.
Cố Bằng vẫn đang van xin liếc nhìn hai người, cái đầu tự cho mình thông minh vẫn nghĩ rằng Trần Hiểu Như bây giờ vẫn là cô gái ngày xưa chỉ biết yêu đương, đang ghen tuông, đố kỵ vì mối quan hệ giữa gã và phu nhân họ Phạm.
Gã lại dùng thủ đoạn cũ, tuôn ra những lời ngọt ngào thể hiện tình cảm chân thành, không ngừng kể lể về việc mình phải chịu đựng sự áp bức của vợ chồng họ Phạm đau khổ và bất đắc dĩ thế nào.
Trần Hiểu Như nhìn gã cúi đầu khẩn cầu với ánh mắt lạnh lẽo, một lúc lâu chỉ còn lại thất vọng: "Trước kia tôi đúng là mù quáng mới có thể thích anh."
8
0
3 tháng trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
