TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Chương 53

Trần Hiểu Như không thèm để ý đến gã, tự rêи ɾỉ khóc về nỗi đau của mình, trong lòng lại bắt đầu oán trời trách đất:

"Vậy tại sao lại là anh tiếp đãi bà ta? Anh cần phải mập mờ với bà ta như vậy sao?!"

Cố Bằng cúi đầu nhìn bụng còn phẳng lì của cô ta: "Chuyện em có thai, phu nhân Phạm đã biết rồi."

"Cái gì?" Trần Hiểu Như sững người, rồi lắc đầu: "Không thể nào, em còn chưa nói với Phạm Ba, chỉ mới nói với anh thôi."

"Em có thử thai ở biệt thự nhà họ Phạm phải không?"

Nhìn vẻ mặt của Trần Hiểu Như, Cố Bằng đã biết câu trả lời: "Em thử xong không mang que thử về, để lại ở nhà họ Phạm đúng không?"

Trần Hiểu Như: "Em vứt que thử thai vào thùng rác trong nhà vệ sinh."

"Thế có tác dụng gì chứ! Nhà giàu như họ có cả ngàn tâm tư xảo quyệt, ngay cả người dọn dẹp vệ sinh trong biệt thự cũng không thể tin được. Em mới phát hiện có thai được ba ngày, phu nhân Phạm đã tìm đến công ty chúng ta rồi!"

Cố Bằng nói: "Phu nhân Phạm và Phạm Ba là vợ chồng từ thuở hàn vi, doanh nghiệp hiện tại là do hai người cùng gây dựng nên. Phu nhân Phạm nắm giữ cổ phần công ty, hai người chỉ có một con trai."

"Lúc này Phạm Ba đột nhiên có một đứa con riêng, em nghĩ xem điều đó sẽ ảnh hưởng thế nào đến việc chia tài sản cho con trai bà ta sau này? Bà ta nhất định không thể để em sinh đứa bé này ra đâu!"

Nghe đến đây, Trần Hiểu Như mới cảm thấy sợ hãi.

Cố Bằng càng nói càng khiến cô ta hoảng sợ: "Hiểu Như, anh nói thật với em, phu nhân Phạm không những yêu cầu công ty chúng ta tìm cách chia rẽ em với Phạm Ba, mà còn muốn em phá bỏ đứa bé — dù em có đồng ý hay không."

"Bà ta có thể nắm giữ được cổ phần tập đoàn Phạm lâu như vậy, đủ thấy thủ đoạn không phải tầm thường. Bà ta còn nói thẳng với sếp chúng ta là sẽ cho người bắt em, chụp ảnh để hãm hại!"

Trần Hiểu Như hoảng hốt đến tái mặt, ôm chặt lấy bụng lắc đầu: "Không được! Đứa bé này căn bản không phải con Phạm Ba, mà là con của anh! Em cũng chẳng hề muốn thứ gì từ nhà họ Phạm cả!"

Cố Bằng thở dài nặng nề: "Chuyện này em với anh biết rõ, nhưng Phạm Ba và vợ ông ta thì không biết."

Đúng vậy, với Phạm Ba thì cô ta đã chia tay với Cố Bằng rồi.

Phu nhân Phạm cũng chắc chẳng biết cô ta và Cố Bằng từng là người yêu...

Cố Bằng: "Phạm Ba chắc chắn đã biết chuyện em có thai, trong lòng ông ta còn nghĩ đứa bé trong bụng em là con muộn của mình!"

Nghe gã nói vậy, Trần Hiểu Như cũng nhớ ra, dạo gần đây ông già này đối xử với cô ta đặc biệt dịu dàng, luôn hỏi han xem cô ta có thiếu tiền không, sức khỏe có tốt không.

Trần Hiểu Như hoàn toàn hoảng sợ, nắm chặt tay áo người yêu, luống cuống nói: "Vậy giờ phải làm sao?! Em không muốn bỏ đứa bé, đây là con của chúng ta! Cố Bằng, chúng ta trốn đi được không? Chạy thật xa, em không cần bằng đại học nữa, em đã lấy được mấy trăm triệu từ Phạm Ba rồi..."

"Em đừng vội, cẩn thận kẻo lo lắng quá mà ảnh hưởng sức khỏe." Cố Bằng từ tốn nói: "Vậy em nghĩ tại sao anh lại nhận nhiệm vụ từ phu nhân Phạm? Ngoài việc sếp thấy anh có năng lực, muốn cử anh đích thân ra mặt, quan trọng nhất là anh biết người phu nhân Phạm muốn đối phó chính là em! Anh phải bảo vệ em chứ!"

Vừa nói, gã vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ra vài tấm ảnh chụp từ góc nhìn của người thứ ba.

Trong ảnh là bóng dáng cô ta và Cố Bằng tay trong tay, lại có cả cảnh hai người cùng ăn trong nhà hàng, cười rạng rỡ. Tất cả đều là ảnh chụp lén, nhìn trang phục thì đúng là tuần trước.

Hôm đó cô ta chỉ đắm chìm trong niềm vui hẹn hò, hoàn toàn không để ý là họ đã bị chụp lén!

Cố Bằng nói: "Đây là ảnh đồng nghiệp anh chụp, đem nộp cho phu nhân Phạm. Anh dùng mấy tấm ảnh này nói với bà ta là anh đã tán tỉnh được em, đang hẹn hò tình tứ với em, phu nhân Phạm mới thôi không dùng thủ đoạn thô bạo, không cho người bắt cóc em."

"Nhưng bà ta vẫn không hài lòng, cho rằng tốc độ của anh quá chậm, muốn anh nhanh chóng chụp được ảnh gây sốc hơn, hoặc xúi em đi phá thai, để Phạm Ba hoàn toàn cắt đứt với em."

"Anh không còn cách nào, lại không muốn nói cho em biết để em phải sợ hãi lo lắng. Đúng lúc đó phu nhân Phạm bày tỏ ý muốn... muốn coi anh như một thú tiêu khiển... Anh nghĩ nếu có thể dỗ ngọt bà ta, hoặc khiến bà ta chuyển sự chú ý khỏi em, không còn theo dõi em nữa thì em sẽ an toàn hơn. Sau này anh nói không chừng còn có thể tác động, ngăn bà ta làm hại em."

Cố Bằng nói, khuôn mặt cạo râu nhẵn nhụi lộ vẻ nhẫn nhịn, ngượng ngùng:

"Anh biết việc phục vụ một người đàn bà già hơn cả mẹ anh, chắc em sẽ khinh anh lắm, thật ra anh cũng tự khinh mình! Nhưng anh không có năng lực không có bản lĩnh, không thể bảo vệ người mình yêu, đành phải dùng cách ngốc nghếch này... Hiểu Như à, em nói anh lén lút tà da^ʍ, nhưng làm sao anh dám nói sự thật với em? Anh sợ em biết rồi sẽ thấy ghê tởm..."

2

0

3 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.