0 chữ
Chương 42
Chương 42
Nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không đi xem mấy thứ bắt ma vớ vẩn này, trốn còn không kịp.
Nhưng có lẽ là thời gian này đi theo Ngu Cấm Cấm lâu rồi, khả năng chịu đựng của hắn với ma quỷ yêu quái tăng lên thẳng đứng, không còn sợ như trước nữa, gặp chuyện kỳ lạ gì còn khá tò mò, muốn tham gia vào hóng hớt.
Ngu Cấm Cấm đã đeo túi xong, nghe vậy chớp chớp đôi mắt tròn, móc từ bên túi ra một tờ giấy thô và cây kéo nhỏ, "cách" hai nhát cắt thành hình người to bằng bàn tay, méo mó xấu xí.
"Vào đi nhé?"
Vài phút sau, Ngu Cấm Cấm dán một bùa "Cấp hành" lên người, nhét một hình nhân giấy vàng vào túi rồi đi theo hướng dẫn của kỳ môn.
Cái đầu của hình nhân giấy thò ra ngoài túi áo, vì tốc độ di chuyển quá nhanh nên bị gió thổi phần phật.
Hồn phách của Chúc Đàn Tương trong hình nhân giấy: ...
Càng đến gần nơi chỉ dẫn, Ngu Cấm Cấm càng bị ảnh hưởng nhiều hơn, phương hướng trở nên mơ hồ.
Cô đoán địa điểm mục tiêu ở gần đây, chắc hẳn đã bị một loại trận pháp nào đó che giấu và chặn cảm ứng.
Suy nghĩ một lúc, cô lấy cái bình sứ từ trong túi ra, "bốp" một tiếng mở nắp, để hai luồng phách bay ra.
Cách này quả nhiên có hiệu quả.
Khác với cô đang chịu ảnh hưởng của trận pháp, hai phách của Trần Hiểu Như có mối liên kết và cảm ứng mạnh mẽ với hồn phách chính. Chúng nôn nóng muốn hợp nhất với hồn chính, tự nhiên dẫn đường cho cô.
Cô theo hai phách của Trần Hiểu Như đến một khu biệt thự rộng rãi thưa người, nhẹ nhàng vượt qua tường rào, hoàn hảo tránh được hệ thống báo động.
Khi vào trong khu biệt thự, hai phách của Trần Hiểu Như bồn chồn quay cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thể xác định được vị trí chính xác của hồn chính.
Ngu Cấm Cấm hiểu rằng từ giờ phải dựa vào bản thân, liền thu hai phách của Trần Hiểu Như về bình.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, lẩm bẩm: "Căn nhà này không tệ, rất rộng rãi."
Một mảnh giấy mỏng được cắt hình người như bánh quy gừng từ túi cô bò ra, trèo lên vai cô, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ:
"Đây gọi là biệt thự khu đất vàng, chỉ người giàu mới mua nổi, rất đắt."
"Hồn phách của Trần Hiểu Như ở đây sao?"
Ngu Cấm Cấm "ừm" một tiếng, dừng lại tính toán một lát, nhướn mày khi đã hiểu ra;
Chủ nhân căn nhà này có liên quan mật thiết đến vụ tự sát của Trần Hiểu Như.
"Bám chặt áo tôi, đừng để bị rơi xuống."
Vành tai khẽ động, cô như một con mèo hoang trong đêm, linh hoạt đi thẳng về một hướng.
Hình nhân giấy nhỏ Chúc gật gật đầu.
Ban đầu hắn còn chưa hiểu vì sao mình lại bị rơi xuống, cho đến khi thấy Ngu Cấm Cấm bám vào tường ngoài, chỉ vài động tác đã leo lên được ban công tầng hai...
Hắn chưa kịp bình luận về màn leo tường của Ngu Cấm Cấm thì đã nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ kỳ lạ vọng ra.
Chúc Đàn Tương trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành, cổ cứng đờ khi nhìn về phía cửa sổ.
Ngu Cấm Cấm đã leo đến cửa sổ phòng ngủ tầng hai.
Đó là một khung cửa kính lớn kéo dài từ trần đến sàn, rèm bên trong không được kéo kín, để lộ một khe hở rộng bằng nửa bàn tay, từ đó lọt ra những âm thanh rêи ɾỉ quái dị.
Và hình nhân giấy nhỏ Chúc rõ ràng nhìn thấy qua khe cửa sổ những thân thể trắng nõn đang quấn quýt!
Lại còn là ba người!!
Chúc Đàn Tương: ?!!
Não hình nhân giấy nhỏ Chúc đơ luôn, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, tay chân giấy ngắn ngủn mỏng manh bám vào tóc, tai Ngu Cấm Cấm, trèo lên mặt cô, cố dùng thân hình bằng bàn tay che mắt cô gái:
"Đừng nhìn!!"
Mắt bị tờ giấy thô ráp che kín, Ngu Cấm Cấm chớp chớp mắt, lông mi quét lên tờ giấy mỏng khiến hình nhân giấy nhỏ Chúc co rúm người:
"Có gì đâu, chẳng qua là quan hệ thôi, trong núi cứ đến mùa xuân là đầy cáo hoang, linh cẩu làm chuyện này."
Tay Chúc Đàn Tương vẫn kiên trì đặt trên sống mũi Ngu Cấm Cấm, bám chặt vào đuôi tóc để che kín tầm nhìn của cô.
Làm sao có thể giống được!!
Ngu Cấm Cấm giơ ngón tay, định gỡ hình nhân giấy nhỏ Chúc đang bám trên mắt xuống: "Anh đừng che, tôi hình như biết người trong đó là ai."
Chỉ liếc qua một cái, cô đã nhận ra cặp nam nữ kia: gã thương gia giàu có từng bao nuôi Trần Hiểu Như và người vợ chính thức—kẻ luôn tự xưng là nạn nhân bị phá hoại gia đình.
Việc hồn phách của Trần Hiểu Như bị họ giam giữ trong nhà này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Dù cô vốn không muốn nhìn thêm cảnh tượng ghê tởm này nữa, nhưng gã thanh niên khỏa thân đang quấn quýt với hai người kia lại khiến cô thấy quen mắt.
Nghi ngờ mình nhìn nhầm, cô đành nhịn buồn nôn nhìn thêm hai lần nữa. Điều này ngược lại càng khẳng định rằng thị lực và trí nhớ của cô rất tốt.
Quá đỗi sửng sốt, cái đầu chất phác của Ngu Cấm Cấm không sao hiểu nổi tình huống trước mắt. Khuôn mặt vốn luôn bình thản của cô lần đầu tiên lộ vẻ nghi hoặc, bối rối:
"Tại sao bạn trai của Trần Hiểu Như lại... quan hệ với vợ chồng kẻ hại chết cô ấy?"
Chúc Đàn Tương: ???
Hình nhân giấy nhỏ Chúc cũng đần ra, quá mức khó tin đến nỗi giọng nói trở nên the thé: "Cô nói gã đó là ai??"
Ngu Cấm Cấm trầm ngâm, giọng điệu chắc chắn: "Tôi từng xem điện thoại của Hà Doanh, trong Moments của Trần Hiểu Như có nhiều ảnh chụp đi chơi với bạn trai."
"Gã đó - bạn trai của Trần Hiểu Như, hiện đang ở trong phòng. Loài người các anh còn có thể như vậy sao?" Cô không hiểu, nhưng vô cùng sốc.
Nhưng có lẽ là thời gian này đi theo Ngu Cấm Cấm lâu rồi, khả năng chịu đựng của hắn với ma quỷ yêu quái tăng lên thẳng đứng, không còn sợ như trước nữa, gặp chuyện kỳ lạ gì còn khá tò mò, muốn tham gia vào hóng hớt.
Ngu Cấm Cấm đã đeo túi xong, nghe vậy chớp chớp đôi mắt tròn, móc từ bên túi ra một tờ giấy thô và cây kéo nhỏ, "cách" hai nhát cắt thành hình người to bằng bàn tay, méo mó xấu xí.
"Vào đi nhé?"
Vài phút sau, Ngu Cấm Cấm dán một bùa "Cấp hành" lên người, nhét một hình nhân giấy vàng vào túi rồi đi theo hướng dẫn của kỳ môn.
Cái đầu của hình nhân giấy thò ra ngoài túi áo, vì tốc độ di chuyển quá nhanh nên bị gió thổi phần phật.
Hồn phách của Chúc Đàn Tương trong hình nhân giấy: ...
Cô đoán địa điểm mục tiêu ở gần đây, chắc hẳn đã bị một loại trận pháp nào đó che giấu và chặn cảm ứng.
Suy nghĩ một lúc, cô lấy cái bình sứ từ trong túi ra, "bốp" một tiếng mở nắp, để hai luồng phách bay ra.
Cách này quả nhiên có hiệu quả.
Khác với cô đang chịu ảnh hưởng của trận pháp, hai phách của Trần Hiểu Như có mối liên kết và cảm ứng mạnh mẽ với hồn phách chính. Chúng nôn nóng muốn hợp nhất với hồn chính, tự nhiên dẫn đường cho cô.
Cô theo hai phách của Trần Hiểu Như đến một khu biệt thự rộng rãi thưa người, nhẹ nhàng vượt qua tường rào, hoàn hảo tránh được hệ thống báo động.
Khi vào trong khu biệt thự, hai phách của Trần Hiểu Như bồn chồn quay cuồng tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thể xác định được vị trí chính xác của hồn chính.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, lẩm bẩm: "Căn nhà này không tệ, rất rộng rãi."
Một mảnh giấy mỏng được cắt hình người như bánh quy gừng từ túi cô bò ra, trèo lên vai cô, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ:
"Đây gọi là biệt thự khu đất vàng, chỉ người giàu mới mua nổi, rất đắt."
"Hồn phách của Trần Hiểu Như ở đây sao?"
Ngu Cấm Cấm "ừm" một tiếng, dừng lại tính toán một lát, nhướn mày khi đã hiểu ra;
Chủ nhân căn nhà này có liên quan mật thiết đến vụ tự sát của Trần Hiểu Như.
"Bám chặt áo tôi, đừng để bị rơi xuống."
Vành tai khẽ động, cô như một con mèo hoang trong đêm, linh hoạt đi thẳng về một hướng.
Hình nhân giấy nhỏ Chúc gật gật đầu.
Ban đầu hắn còn chưa hiểu vì sao mình lại bị rơi xuống, cho đến khi thấy Ngu Cấm Cấm bám vào tường ngoài, chỉ vài động tác đã leo lên được ban công tầng hai...
Chúc Đàn Tương trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành, cổ cứng đờ khi nhìn về phía cửa sổ.
Ngu Cấm Cấm đã leo đến cửa sổ phòng ngủ tầng hai.
Đó là một khung cửa kính lớn kéo dài từ trần đến sàn, rèm bên trong không được kéo kín, để lộ một khe hở rộng bằng nửa bàn tay, từ đó lọt ra những âm thanh rêи ɾỉ quái dị.
Và hình nhân giấy nhỏ Chúc rõ ràng nhìn thấy qua khe cửa sổ những thân thể trắng nõn đang quấn quýt!
Lại còn là ba người!!
Chúc Đàn Tương: ?!!
Não hình nhân giấy nhỏ Chúc đơ luôn, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, tay chân giấy ngắn ngủn mỏng manh bám vào tóc, tai Ngu Cấm Cấm, trèo lên mặt cô, cố dùng thân hình bằng bàn tay che mắt cô gái:
"Đừng nhìn!!"
Mắt bị tờ giấy thô ráp che kín, Ngu Cấm Cấm chớp chớp mắt, lông mi quét lên tờ giấy mỏng khiến hình nhân giấy nhỏ Chúc co rúm người:
"Có gì đâu, chẳng qua là quan hệ thôi, trong núi cứ đến mùa xuân là đầy cáo hoang, linh cẩu làm chuyện này."
Tay Chúc Đàn Tương vẫn kiên trì đặt trên sống mũi Ngu Cấm Cấm, bám chặt vào đuôi tóc để che kín tầm nhìn của cô.
Làm sao có thể giống được!!
Ngu Cấm Cấm giơ ngón tay, định gỡ hình nhân giấy nhỏ Chúc đang bám trên mắt xuống: "Anh đừng che, tôi hình như biết người trong đó là ai."
Chỉ liếc qua một cái, cô đã nhận ra cặp nam nữ kia: gã thương gia giàu có từng bao nuôi Trần Hiểu Như và người vợ chính thức—kẻ luôn tự xưng là nạn nhân bị phá hoại gia đình.
Việc hồn phách của Trần Hiểu Như bị họ giam giữ trong nhà này chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Dù cô vốn không muốn nhìn thêm cảnh tượng ghê tởm này nữa, nhưng gã thanh niên khỏa thân đang quấn quýt với hai người kia lại khiến cô thấy quen mắt.
Nghi ngờ mình nhìn nhầm, cô đành nhịn buồn nôn nhìn thêm hai lần nữa. Điều này ngược lại càng khẳng định rằng thị lực và trí nhớ của cô rất tốt.
Quá đỗi sửng sốt, cái đầu chất phác của Ngu Cấm Cấm không sao hiểu nổi tình huống trước mắt. Khuôn mặt vốn luôn bình thản của cô lần đầu tiên lộ vẻ nghi hoặc, bối rối:
"Tại sao bạn trai của Trần Hiểu Như lại... quan hệ với vợ chồng kẻ hại chết cô ấy?"
Chúc Đàn Tương: ???
Hình nhân giấy nhỏ Chúc cũng đần ra, quá mức khó tin đến nỗi giọng nói trở nên the thé: "Cô nói gã đó là ai??"
Ngu Cấm Cấm trầm ngâm, giọng điệu chắc chắn: "Tôi từng xem điện thoại của Hà Doanh, trong Moments của Trần Hiểu Như có nhiều ảnh chụp đi chơi với bạn trai."
"Gã đó - bạn trai của Trần Hiểu Như, hiện đang ở trong phòng. Loài người các anh còn có thể như vậy sao?" Cô không hiểu, nhưng vô cùng sốc.
3
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
