0 chữ
Chương 40
Chương 40
Không ngờ thật sự có con quỷ tham lam không biết điều, ăn được chút gạo tiền vẫn chưa đủ, còn đánh chủ ý vào Hà Doanh đang đứng sau lưng Ngu Cấm Cấm, thấy cô ấy thể hư tinh thần suy, định lao đến bên cạnh hút dương khí.
"Nghiệt chướng to gan!"
Đồng tử Ngu Cấm Cấm thít chặt, trong vùng đen thẳm của con ngươi lấp lánh những tia vàng nhỏ li ti.
Cô móc từ trong túi ra một tờ bùa phất về phía trước, trực tiếp đánh văng mấy con dã quỷ mà người thường không thể nhìn thấy.
Những âm hồn còn lại đang rục rịch thấy vậy, hoảng sợ chạy tán loạn, nhanh chóng khí lưu xung quanh liền lắng xuống.
Ngu Cấm Cấm "hừ" một tiếng, tờ bùa kẹp giữa kiếm chỉ viết tên họ Trần Hiểu Như tự bốc cháy:
"Ngũ quỷ ngũ quỷ, bôn trục mang mang, mê nhân tàng vật, bàn vận vô thường, ngã phụng sắc lệnh, trục lệ tỵ hoang, như cảm hữu vi, hóa cốt phi dương!"
Theo lời chú thuật vừa dứt, căn ký túc xá nhỏ vốn đã trở lại yên tĩnh lại lạnh thêm lần nữa, nhưng lần này không phải là lạnh lẽo âm u, mà là không khí trở nên nặng nề, như thể bị thứ gì vô hình đè nén.
Đây là "Tầm Quỷ Thuật" của đạo gia, khó hơn một bậc so với thuật triệu hồn thông thường.
Thuật sĩ bình thường tu luyện không đến nơi đến chốn, tinh khí thần không đủ là không thể thi triển, bởi vì "Tầm Quỷ Thuật" là phải "thỉnh thần" trước rồi mới tìm quỷ!
Chú thuật có "ngũ quỷ" nghe qua tưởng đang sử dụng thứ thuật âm tà hại người, nhưng thực ra không phải vậy.
"Ngũ quỷ" không phải là quỷ, mà là thần, là thần dịch trong truyền thuyết dân gian, còn được gọi là "ngũ dịch", "ngũ dịch sứ giả", thờ phụng các Ngài có thể bảo vệ gia súc bình an, không sinh bệnh dịch.
Do "ngũ dịch sứ giả" không phải là thần tiên thiên được ghi chép vào sổ bộ, cũng rất ít người tạc tượng cúng bái các Ngài, thường được hương hỏa tín ngưỡng còn không bằng thành hoàng địa tiên một phương;
Vì thế các Ngài là những vị thần gần gũi với con người nhất trong tất cả thần tiên, cũng dễ được triệu hoán và giúp đỡ con người nhất.
Chỉ riêng pháp thuật nhờ "ngũ quỷ" giúp đỡ trong đạo gia đã có vài loại, ví dụ như "ngũ quỷ vận tài" "ngũ quỷ bàn sơn" v.v.
Dù sao giúp đỡ thuật sĩ nhân gian, các Ngài cũng được chia phần cúng tế và công đức.
Tiếp theo câu chú "Tầm Quỷ Thuật", Ngu Cấm Cấm đọc thông tin của Trần Hiểu Như.
Bởi vì dù là cùng một khu vực, cũng có thể có người trùng tên họ, nên chỉ viết tên lên bùa chưa đủ, rất dễ xảy ra sai sót, còn phải viết thêm sinh thần bát tự của âm hồn, cơ bản là vạn vô nhất thất.
Trần Hiểu Như sinh ngày 8 tháng 5 năm 2003, Ngu Cấm Cấm nhấn từng chữ:
"Trần Hiểu Như, Quý Mùi niên, Đinh Tỵ nguyệt, Tân Tỵ nhật."
Đợi khi toàn bộ thông tin được nói ra, trong không trung năm vị thần không thể nhìn thấy bằng mắt thường mặt hiền từ cúi nhìn, hướng về phía Ngu Cấm Cấm khẽ chắp tay thi lễ, coi như đã nhận lời thỉnh cầu tìm quỷ;
Sau đó tản ra các hướng khác nhau, tìm kiếm quỷ hồn trong vùng.
Mười mấy giây trôi qua, trong ký túc xá vẫn không có động tĩnh gì.
Thi triển "Tầm Quỷ Thuật" khiến Ngu Cấm Cấm khí lực hao tổn, giữa hai hàng lông mày thoáng có vẻ mệt mỏi, cô biết suy đoán của mình đã được chứng thực một nửa.
Ở đây không có hồn phách của Trần Hiểu Như.
Nếu không với năng lực của "ngũ dịch sứ giả", sớm đã bắt đối phương đè xuống trước mặt cô rồi.
Phải hơn nửa phút sau, không khí mới lại hiện ra vẻ lạnh lẽo.
Ánh mắt Ngu Cấm Cấm chợt lóe, vội mò từ trong túi đeo chéo ra một cái gương nhỏ, đặt trước mặt.
Từng sợi khí xám không thành hình như chó nhà có tang, bị uy áp mạnh mẽ của "ngũ quỷ" đuổi cho chạy tán loạn khắp nơi, cho đến khi bị ép vào căn ký túc xá này, thu vào trong tấm gương nhỏ trong tay cô.
Cúi mắt nhìn vào mặt gương, Ngu Cấm Cấm thấy một hình người trong suốt rất yếu ớt, gần như không thành hình.
Đây chính là "Trần Hiểu Như" mà cô muốn tìm, cũng là thứ mà ba người Hà Doanh đã nhìn thấy.
Cô chắp tay đứng thẳng, hướng về phía "ngũ quỷ" khẽ cúi người thi lễ để tỏ lòng cảm tạ: "Phúc sinh vô lượng."
Năm bóng hình cao lớn uy nghiêm khẽ gật đầu, từ từ tan biến trong không trung.
Sau khi "ngũ quỷ" rời đi, Ngu Cấm Cấm thở dài một hơi, giơ tấm gương lên gọi Hà Doanh: "Cô nhìn đây này."
Hà Doanh ghé sát lại nhìn, suýt nữa thì hét lên vì sợ hãi.
Trên mặt gương xám xịt có một bóng đen đang lắc lư, nhìn kỹ rõ ràng chính là gương mặt của người bạn cùng phòng đã chết - Trần Hiểu Như!
Đôi mắt trắng đυ.c, nhe răng cười gằn đập vào mặt gương cố thoát ra.
"Trần Hiểu Như! Đây là Trần Hiểu Như!! Lúc em ngủ chính là bị cô ta đè!" Hà Doanh kích động nói:
"Sư phụ Ngu, chị giỏi quá, chị đã bắt được cô ta rồi!"
Ngu Cấm Cấm lại nói: "Đây không phải là Trần Hiểu Như, nói cho chính xác thì đây chỉ là tàn phách của cô ta, không phải hồn phách nguyên thể."
Khi Hà Doanh nói chỉ có bạn cùng phòng mới nhìn thấy được hồn ma, và cô không bắt được hồn ma tự sát ở nơi tự sát, cô đã nghi ngờ nơi này không có ma.
Con người có tam hồn thất phách, hồn chia "thiên" "địa" "nhân" tam hồn, còn gọi là "thai quang" "sảng linh" "u tinh".
Đạo gia có câu nói thế này, sau khi người chết "thiên hồn" về với thiên đạo lục hợp, "địa hồn" xuống âm tào địa phủ chờ đợi đầu thai, "nhân hồn" thì hóa thành anh linh trấn thủ phần mộ thi thể.
Thất phách thì phân biệt đi theo tam hồn đến ba nơi.
Tục ngữ nói tổ tiên phù hộ, tổ tiên hiển linh, thực ra chính là "nhân hồn" vẫn còn.
Nhưng rất nhiều khi "địa" "nhân" nhị hồn có mối liên hệ chặt chẽ, đặc biệt là những hồn thể sau khi chết trong lòng có oán niệm, để báo thù muốn tăng cường sức mạnh bản thân, sẽ hòa "địa" "nhân" nhị hồn làm một thể, biến thành lệ quỷ.
Đây cũng là lý do tại sao những hồn phách ngoan ngoãn đến địa phủ báo danh, luôn không bằng lệ quỷ oán quỷ lợi hại, hồn còn không bằng người ta thì làm sao so được.
Ngu Cấm Cấm nói cái bóng trong gương là Trần Hiểu Như, lại không phải là Trần Hiểu Như, là vì cái bóng xám này thậm chí không phải là bất kỳ một trong "địa" "nhân" nhị hồn, mà là hai phách của Trần Hiểu Như!
Không có hồn chỉ có phách, ngay cả quỷ hồn cũng không tính, càng không có ý thức tự chủ, yếu đến không thể yếu hơn.
"Nghiệt chướng to gan!"
Đồng tử Ngu Cấm Cấm thít chặt, trong vùng đen thẳm của con ngươi lấp lánh những tia vàng nhỏ li ti.
Cô móc từ trong túi ra một tờ bùa phất về phía trước, trực tiếp đánh văng mấy con dã quỷ mà người thường không thể nhìn thấy.
Những âm hồn còn lại đang rục rịch thấy vậy, hoảng sợ chạy tán loạn, nhanh chóng khí lưu xung quanh liền lắng xuống.
Ngu Cấm Cấm "hừ" một tiếng, tờ bùa kẹp giữa kiếm chỉ viết tên họ Trần Hiểu Như tự bốc cháy:
"Ngũ quỷ ngũ quỷ, bôn trục mang mang, mê nhân tàng vật, bàn vận vô thường, ngã phụng sắc lệnh, trục lệ tỵ hoang, như cảm hữu vi, hóa cốt phi dương!"
Đây là "Tầm Quỷ Thuật" của đạo gia, khó hơn một bậc so với thuật triệu hồn thông thường.
Thuật sĩ bình thường tu luyện không đến nơi đến chốn, tinh khí thần không đủ là không thể thi triển, bởi vì "Tầm Quỷ Thuật" là phải "thỉnh thần" trước rồi mới tìm quỷ!
Chú thuật có "ngũ quỷ" nghe qua tưởng đang sử dụng thứ thuật âm tà hại người, nhưng thực ra không phải vậy.
"Ngũ quỷ" không phải là quỷ, mà là thần, là thần dịch trong truyền thuyết dân gian, còn được gọi là "ngũ dịch", "ngũ dịch sứ giả", thờ phụng các Ngài có thể bảo vệ gia súc bình an, không sinh bệnh dịch.
Vì thế các Ngài là những vị thần gần gũi với con người nhất trong tất cả thần tiên, cũng dễ được triệu hoán và giúp đỡ con người nhất.
Chỉ riêng pháp thuật nhờ "ngũ quỷ" giúp đỡ trong đạo gia đã có vài loại, ví dụ như "ngũ quỷ vận tài" "ngũ quỷ bàn sơn" v.v.
Dù sao giúp đỡ thuật sĩ nhân gian, các Ngài cũng được chia phần cúng tế và công đức.
Tiếp theo câu chú "Tầm Quỷ Thuật", Ngu Cấm Cấm đọc thông tin của Trần Hiểu Như.
Bởi vì dù là cùng một khu vực, cũng có thể có người trùng tên họ, nên chỉ viết tên lên bùa chưa đủ, rất dễ xảy ra sai sót, còn phải viết thêm sinh thần bát tự của âm hồn, cơ bản là vạn vô nhất thất.
"Trần Hiểu Như, Quý Mùi niên, Đinh Tỵ nguyệt, Tân Tỵ nhật."
Đợi khi toàn bộ thông tin được nói ra, trong không trung năm vị thần không thể nhìn thấy bằng mắt thường mặt hiền từ cúi nhìn, hướng về phía Ngu Cấm Cấm khẽ chắp tay thi lễ, coi như đã nhận lời thỉnh cầu tìm quỷ;
Sau đó tản ra các hướng khác nhau, tìm kiếm quỷ hồn trong vùng.
Mười mấy giây trôi qua, trong ký túc xá vẫn không có động tĩnh gì.
Thi triển "Tầm Quỷ Thuật" khiến Ngu Cấm Cấm khí lực hao tổn, giữa hai hàng lông mày thoáng có vẻ mệt mỏi, cô biết suy đoán của mình đã được chứng thực một nửa.
Ở đây không có hồn phách của Trần Hiểu Như.
Nếu không với năng lực của "ngũ dịch sứ giả", sớm đã bắt đối phương đè xuống trước mặt cô rồi.
Phải hơn nửa phút sau, không khí mới lại hiện ra vẻ lạnh lẽo.
Ánh mắt Ngu Cấm Cấm chợt lóe, vội mò từ trong túi đeo chéo ra một cái gương nhỏ, đặt trước mặt.
Từng sợi khí xám không thành hình như chó nhà có tang, bị uy áp mạnh mẽ của "ngũ quỷ" đuổi cho chạy tán loạn khắp nơi, cho đến khi bị ép vào căn ký túc xá này, thu vào trong tấm gương nhỏ trong tay cô.
Cúi mắt nhìn vào mặt gương, Ngu Cấm Cấm thấy một hình người trong suốt rất yếu ớt, gần như không thành hình.
Đây chính là "Trần Hiểu Như" mà cô muốn tìm, cũng là thứ mà ba người Hà Doanh đã nhìn thấy.
Cô chắp tay đứng thẳng, hướng về phía "ngũ quỷ" khẽ cúi người thi lễ để tỏ lòng cảm tạ: "Phúc sinh vô lượng."
Năm bóng hình cao lớn uy nghiêm khẽ gật đầu, từ từ tan biến trong không trung.
Sau khi "ngũ quỷ" rời đi, Ngu Cấm Cấm thở dài một hơi, giơ tấm gương lên gọi Hà Doanh: "Cô nhìn đây này."
Hà Doanh ghé sát lại nhìn, suýt nữa thì hét lên vì sợ hãi.
Trên mặt gương xám xịt có một bóng đen đang lắc lư, nhìn kỹ rõ ràng chính là gương mặt của người bạn cùng phòng đã chết - Trần Hiểu Như!
Đôi mắt trắng đυ.c, nhe răng cười gằn đập vào mặt gương cố thoát ra.
"Trần Hiểu Như! Đây là Trần Hiểu Như!! Lúc em ngủ chính là bị cô ta đè!" Hà Doanh kích động nói:
"Sư phụ Ngu, chị giỏi quá, chị đã bắt được cô ta rồi!"
Ngu Cấm Cấm lại nói: "Đây không phải là Trần Hiểu Như, nói cho chính xác thì đây chỉ là tàn phách của cô ta, không phải hồn phách nguyên thể."
Khi Hà Doanh nói chỉ có bạn cùng phòng mới nhìn thấy được hồn ma, và cô không bắt được hồn ma tự sát ở nơi tự sát, cô đã nghi ngờ nơi này không có ma.
Con người có tam hồn thất phách, hồn chia "thiên" "địa" "nhân" tam hồn, còn gọi là "thai quang" "sảng linh" "u tinh".
Đạo gia có câu nói thế này, sau khi người chết "thiên hồn" về với thiên đạo lục hợp, "địa hồn" xuống âm tào địa phủ chờ đợi đầu thai, "nhân hồn" thì hóa thành anh linh trấn thủ phần mộ thi thể.
Thất phách thì phân biệt đi theo tam hồn đến ba nơi.
Tục ngữ nói tổ tiên phù hộ, tổ tiên hiển linh, thực ra chính là "nhân hồn" vẫn còn.
Nhưng rất nhiều khi "địa" "nhân" nhị hồn có mối liên hệ chặt chẽ, đặc biệt là những hồn thể sau khi chết trong lòng có oán niệm, để báo thù muốn tăng cường sức mạnh bản thân, sẽ hòa "địa" "nhân" nhị hồn làm một thể, biến thành lệ quỷ.
Đây cũng là lý do tại sao những hồn phách ngoan ngoãn đến địa phủ báo danh, luôn không bằng lệ quỷ oán quỷ lợi hại, hồn còn không bằng người ta thì làm sao so được.
Ngu Cấm Cấm nói cái bóng trong gương là Trần Hiểu Như, lại không phải là Trần Hiểu Như, là vì cái bóng xám này thậm chí không phải là bất kỳ một trong "địa" "nhân" nhị hồn, mà là hai phách của Trần Hiểu Như!
Không có hồn chỉ có phách, ngay cả quỷ hồn cũng không tính, càng không có ý thức tự chủ, yếu đến không thể yếu hơn.
3
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
