TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Giao dịch

Ngụy Nhất nghiêng đầu nhìn ra lối cửa thấy người con gái xinh đẹp trong bộ váy trắng gợi cảm, bờ vai cùng xương quai xanh đập vào đáy mắt của anh.

Thậm chí bởi vì thiết kế cổ vuông mà có thể thấy được đường rãnh ngực sâu cùng đôi gò bồng nhô cao quyến rũ.

Khóe môi Ngụy Nhất nhếch lên khó trông thấy, đôi mắt vẫn tĩnh lặng không chút gợn sóng.

Nghê Niệm bị choáng ngợp trước vẻ đẹp ở tầng thượng nơi đây, không ngừng tán thưởng, không ngừng mê mẩn, ban đêm được thắp lên ánh đèn lung linh làm nước bên dưới bể bơi xanh mát lấp lánh huyền ảo, đẹp đến mức không thể dùng từ nào diễn tả.

Nghê Niệm nhìn Ngụy Nhất với gương mặt anh tuấn sắc nét, từ người tản ra khí chất vương giả cao quý cùng đôi mắt sâu hoắc lạnh lùng đang chăm chăm nhìn cô.

Bầu không khí áp lực khiến Nghê Niệm tay chân lóng ngóng không yên chẳng biết bắt đầu từ đâu, ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông vẫn dán chặt trên người cô.

“Ngụy Tổng, thật ngại quá đã phiền ngài.”

Trước tiên Nghê Niệm chủ động nói tiếng xin lỗi lịch sự, Ngụy Nhất đánh mắt sang chỗ trống bên cạnh anh, cô lặp tức hiểu anh đang muốn cô ngồi xuống đó.

Bước chân Nghê Niệm nặng nề như bị buộc tảng đá lớn, mỗi bước kéo theo cơn đau giẫm nát lòng tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại của cô.

Không còn đường hối hận nữa.

Ngồi đối diện với người đàn ông đầy quyền uy này khiến Nghê Niệm cảm thấy bản thân rất nhỏ bé, hai tay cô đặt trên đùi vô thức nắm chặt đầy bất an.

“Đã có gan tới đây sao lại sợ hãi?”

Giọng người đàn ông mê hoặc như một loại rượu vang say nồng khiến thần trí Nghê Niệm mơ màng không tỉnh, cô lắc đầu duy trì nụ cười ở đôi môi đỏ mọng.

“Tôi chỉ là sợ bản thân tự ý làm phiền khiến Ngụy Tổng nổi giận.”

Cô không thể nói rằng chỉ cần ở gần anh, cô liền sợ hãi không hiểu nổi, thậm chí người đàn ông này từ đầu chí cuối đều là vẻ mặt lạnh lùng chẳng chút biểu cảm nhưng luôn gây áp lực vô hình cho người khác.

Nghê Niệm thấy bản thân đang bị Ngụy Nhất đem ra thao túng, kiểm soát tùy ý định đoạt hết mọi thứ chẳng còn tự do.

Có phải nếu cô giao bản thân cho người đàn ông này, cô sẽ trở thành một chiếc bình hoa di động đúng nghĩa không?

“Hôm nay tới đây chắc không chỉ để nói xin lỗi tôi đâu nhỉ?”

Nghê Niệm dùng hết nửa đời để đối mặt với người đàn ông khó đoán thâm sâu này, cô nhẹ nhàng cất giọng: “Xin hỏi Ngụy Tổng, lời hôm đó ngài nói còn tính không?”

Đuôi mắt Ngụy Nhất nhếch nhẹ, anh không nhanh không chậm hỏi: “Ý tiểu thư là lời nào?”

Nghê Niệm nghe ra sự trêu chọc của Ngụy Nhất khi anh bắt cô phải tự mình nói ra, cả người như bị rút hết sinh khí, cô che giấu sự xót xa đáp: “Dùng bản thân tôi, tôi có thể làm ngài hài lòng.”

Đôi môi mỏng kiêu bạc của người đàn ông cong nhẹ, ngay sau đó anh chậm rãi nói: “Nghê tiểu thư tự tin vậy sao?”

Lời này làm Nghê Niệm sửng sốt, cô nhìn anh bất giác muốn thoái lui nhưng nghĩ đến lời đề nghị đều là Ngụy Nhất đề xuất, cô có quyền tin tưởng sự yêu thích của Ngụy Nhất dành cho mình.

“Bởi vì tôi thấy, bản thân tôi rất… được.”

“Quả thật Nghê tiểu thư khiến tôi rất hài lòng.” Ngụy Nhất không giấu giếm tán thành

“Hả?”

Nghê Niệm bị lời này làm sửng sốt mà bối rối, ý Ngụy Nhất là anh đồng ý sao?

Một đóa hoa kiêu sa luôn thanh cao cuối cùng cũng rơi vào tay anh.

Một giao dịch sẵn sàng lập ra.

“Vậy Nghê tiểu thư muốn tôi giúp gì cho cô?”

Mục đích của Nghê Niệm chỉ có một, cô không do dự đưa ra mong muốn: “Tôi muốn Ngụy Tổng giúp tôi giải quyết rắc rối hiện tại cũng như giúp tôi có được vài vai diễn tốt.”

“Chỉ vậy?”

Còn gì nữa?

Nghê Niệm không sao nghĩ ra, cô cắn môi lắc đầu: “Tôi chỉ có yêu cầu như thế.”

Ngụy Nhất cảm thấy thú vị, những phụ nữ khác đều muốn đạt vị trí cao nhất trên mọi người thậm chí có ý đồ bám chặt lấy anh, riêng cô lại chẳng đòi hỏi nhiều hoặc nói đúng hơn yêu cầu đó quá nhỏ nhặt.

“Tôi có thể giúp Nghê tiểu thư ở vị trí cao hơn, cô không muốn thành ảnh hậu sao?”

Phong thái tự tin cùng cuồng ngạo khiến Nghê Niệm choáng váng, cô không dám đòi hỏi nhiều như thế sợ rằng trèo cao té đau.

“Không cần, dù sao giữa tôi và ngài chỉ là giao dịch ngắn.”

Bên tai vang lên tiếng cười lạnh của Ngụy Nhất, chẳng rõ lời này có chọc giận anh hay không chỉ là đôi mắt thâm trầm của người đàn ông giờ khắc này làm Nghê Niệm lo sợ phải ra sức siết tay để bình tĩnh.

Đóa hoa kiêu sa này vẫn quyết tâm thanh cao tới cùng, thú vị, anh muốn chà đạp nó.

“Không phải giao dịch ngắn.”

Lời này khiến Nghê Niệm không tiếp thu kịp, cô mơ hồ nhìn anh.

Chất giọng trầm thấp đầy quỷ dị giống như ma quỷ ban bố cáo lệnh: “Tôi muốn Nghê tiểu thư trở thành nhân tình của tôi, thời gian…”

Nghê Niệm sửng sốt bần thần khi nghe lời này, cô nhìn ra nụ cười nhạo báng của Ngụy Nhất.

Anh ngừng lại chuyên chú nhìn gương mặt tái mét của cô tiếp tục lên tiếng: “Tùy tôi quyết định.”

Có nghĩa là, chỉ khi Ngụy Nhất chán chường thì Nghê Niệm mới thoát khỏi anh!?

Mọi hô hấp bị tước đoạt, Nghê Niệm cảm giác người đàn ông này vô cùng đáng sợ.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.