TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Khánh Khê Nhiên vốn không thích tranh cãi thị phi với người khác, nhưng hôm nay, Bành Viên Anh chạy đến cửa nhà cô để điên cuồng mắng chửi một người đã khuất, điều đó khiến cô - một người vốn kiên nhẫn và điềm tĩnh, cũng không thể chịu nổi nữa.

Bành Viên Anh tức đến phát điên, chỉ thẳng tay vào mặt Khánh Khê Nhiên mà gào thét. Đừng nhìn vẻ ngoài hào nhoáng của bà ta, một khi đã chửi bới thì chẳng khác nào một mụ đàn bà chợ búa.

Cặp vợ chồng già sống trong căn biệt thự bên cạnh nghe thấy tiếng la hét om sòm, tò mò mở cửa, đứng trong sân nhìn sang nhà Khánh Khê Nhiên hóng chuyện.

Khánh Khê Nhiên lắc đầu, nhặt một chiếc ống nước dưới đất lên, vặn vòi cho dòng nước chảy mạnh nhất, rồi thẳng tay xịt vào người Bành Viên Anh đang đứng bên ngoài cửa sắt.

“A a a a a!” Bành Viên Anh hét lên thất thanh, tức giận đến mức suýt nổ tung. Toàn thân bà ta bị Khánh Khê Nhiên xối nước ướt sũng.

Cuối cùng, bà ta chỉ có thể lếch thếch rời đi với bộ dạng nhếch nhác, đầy uất ức và phẫn nộ.

Cụ ông sống ở biệt thự bên cạnh nhìn theo bóng dáng ướt sũng của Bành Viên Anh, lại quay sang Khánh Khê Nhiên đầy lo lắng, rồi lặng lẽ quay vào trong nhà.

Người ta vẫn nói: “Cửa nhà góa phụ lắm thị phi.”

Một người phụ nữ xinh đẹp như Khánh Khê Nhiên, sống một mình cùng đứa con nhỏ trong căn nhà này suốt ba, bốn năm, cuối cùng cũng không tránh khỏi chuyện thị phi tìm đến tận cửa.

“Mẹ ơi...”

Khánh Nhất Nhất mặc chiếc áo giữ ấm nhỏ của mình, đôi chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh buốt. Bé con trốn sau cánh cửa, lén lút nhìn mẹ mình – Khánh Khê Nhiên, gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ sợ hãi đáng thương.

Khánh Khê Nhiên vừa mới khóa vòi nước trong sân, thoáng sững lại khi thấy con gái, rồi vội vàng tiến lên, bế Nhất Nhất vào lòng. Cô nghiêm mặt hỏi: “Sao con không mang dép mà chạy ra đây?”

“Con đến giúp mẹ đánh nhau.”

Khánh Nhất Nhất đáp lại với giọng điệu đầy hiển nhiên. Hai cánh tay bé nhỏ ôm chặt cổ mẹ, cái đầu nhỏ tựa vào bờ vai của mẹ, rồi ngoan ngoãn hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có giận không?”

“Mẹ có giận, nhưng mẹ giận vì bà ta mắng Nhất Nhất của mẹ, chứ không phải vì bất kỳ điều gì khác.”

Khánh Khê Nhiên ôm Nhất Nhất vào nhà, đi thẳng đến phòng khách, đặt con gái lên ghế sô-pha rồi đứng dậy định đi lấy tất cho con đi.

Nhưng khi cô mang áo khoác và đôi tất trở lại, lại thấy Nhất Nhất co ro thu mình vào một góc sô-pha, trông vừa đáng thương vừa buồn bã.

Khánh Khê Nhiên siết chặt đôi tất len đầy màu sắc trong tay, bước đến bên con gái, ngồi xuống, dịu dàng xoa đầu cô bé, cúi xuống hỏi nhỏ: “Sao vậy? Nói mẹ nghe nào.”

“Mẹ ơi, con có thật sự là con hoang không?”

Bé con không hiểu chính xác ý nghĩa của từ "con hoang", chỉ biết rằng khi Bành Viên Anh nói ra từ đó, giọng điệu bà ta đầy căm ghét, như thể rất ghét bỏ bé.

Vì vậy, trong lòng Khánh Nhất Nhất tràn ngập nỗi buồn.

Khánh Khê Nhiên sững sờ nhìn con gái, bàn tay đang nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé cũng khựng lại. Trong khoảnh khắc, trái tim cô đau nhói đến mức không thể chịu đựng nổi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Một lúc sau, cô mới lấy lại tinh thần, xoay người ngồi xuống sô-pha, kéo con gái nhỏ mềm mại vào lòng, để bé tựa vào mình, nhẹ nhàng phủ nhận: “Không, con không phải. Đừng nghe những lời vu khống của bất kỳ ai. Con là thiên thần mà mẹ yêu thương nhất, yêu nhất trên đời.”

“Mẹ ơi, vậy ba con... ba đã hy sinh như thế nào ạ?”

Đây là câu hỏi đã quẩn quanh trong tâm trí Khánh Nhất Nhất suốt một thời gian. Từ khi còn rất nhỏ, bé đã nghe mẹ nói rằng ba đã hy sinh.

Trước đây, bé chưa hiểu, nhưng bây giờ thì hiểu rồi—hy sinh nghĩa là chết đi.

12

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.