Chương 32
Sương mù (1)
Không khí lập tức dịu xuống khi Mặc Bạch thu hồi Quỷ khí, sát khí tan biến như sương sớm dưới ánh mặt trời, để lại một vùng tĩnh lặng nặng nề.
Trần Dực khẽ thở phào, nhưng ánh mắt vẫn mang theo một tia kinh ngạc.
Trịnh Nguyên lảo đảo đứng dậy, tay vịn lấy vai cục đá gần đó để giữ thăng bằng, mồ hôi thấm ướt lưng áo, đôi môi trắng bệch.
“Cái cảm giác đó… đúng thật là ác mộng,” hắn khàn giọng nói, "ta thậm chí còn tưởng như linh hồn mình bị kéo ra khỏi xác vậy."
Mặc Bạch liếc nhìn hai người, giọng nói trở nên áy náy.
"Xin lỗi. Ta không ngờ sát khí lan ra lại mạnh đến vậy… Nhưng trước khi bước vào sương mù, ta buộc phải xác nhận được giới hạn sức mạnh của bản thân."
Trần Dực khẽ cười, giọng vẫn còn chút khô khốc:
“Nếu là tôi, có lẽ cũng sẽ làm vậy thôi... chỉ là tôi không ngờ cậu lại mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều.”
Trịnh Nguyên cắn răng, cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, nhìn Mặc Bạch bằng ánh mắt sâu lắng. Hắn không nói gì vì hắn biết trên Lệch sức mạnh giữa mình và Mặc Bạch lớn cỡ nào.
Không ai trách Mặc Bạch. Nhưng sau lần này, bọn họ sẽ không bao giờ quên được thứ sức mạnh vừa mới thoáng qua… như thể họ đã thấy một tà thần.
Mặc Bạch mở Hệ thống lần nữa, liếc qua phần trang bị, vật phẩm và những thứ còn giữ lại được.
“Hết thời gian nghỉ rồi,” hắn lạnh nhạt nói, giọng không lớn nhưng vang vọng giữa không gian trống trải.
Không ai hỏi lại. Trịnh Nguyên đứng dậy, gật đầu. Trần Dực ra hiệu cho lũ Quỷ dị rút về, để lại bọn học sinh sống sót được đặt gọn ghẽ bên rìa sân trường, nơi ít chịu ảnh hưởng từ sát khí trước đó.
Ba người bước tới cánh cổng, Mặc Bạch liếc nhìn Trần Dực hắn hiểu ý liền đi lên trước dùng tay mở cổng chính trường học ra.
Một tiếng “két” rít lên lạnh buốt, vang vọng giữa không gian , khi cánh cổng chính của ngôi trường bị đẩy mở. Tấm kim loại cũ kỹ rung lên, như đang báo hiệu một đềm xấu.
Ngay khi cánh cổng hé ra, một làn sương trắng dày đặc như có sinh mệnh lập tức ập vào, tràn qua khe cửa như nước lũ, lan dọc theo nền đất lạnh lẽo
Trần Dực đứng im, hai mắt nhắm hờ, khẽ vận lực để ổn định lại luồng sức mạnh quanh mình. Những sợi dây vô hình như đang kết nối hắn với lũ Quỷ dị còn ẩn mình trong bóng tối. Dù không đi theo, nhưng chúng vẫn sẽ là tai mắt của hắn trong ngôi trường này, đồng thời cũng là bảo vệ những người sống sót.
Trịnh Nguyên siết chặt tay, lấy lại nhịp thở đều đặn. Ánh mắt hắn giờ đã trở nên trầm ổn, không còn run sợ, chỉ còn sự tỉnh táo và đề phòng. Dù biết rằng bản thân yếu hơn nhiều, nhưng hắn chưa từng có ý định lùi bước.
Mặc Bạch là người bước ra trước.
Khi hắn đặt chân vào màn sương , một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập toàn thân, sao đó là vô số tiếng nỉ non vô nghĩa tràn vào màn nhỉ hắn.Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn trầm ổn, không hề dao động.
Mặc Bạch khẽ cảm nhận, vậy đây là thứ làm giảm lý trí sao, có chút khác biệt với Quỷ khí, cảm giác tinh thần hắn mệt mỏi nhanh hơn, suy nghĩ cũng trậm hơn trước.
Hắn vẽ mặt bình tĩnh mở danh hiệu bất khuất lên"Bất Khuất" lần nữa.
Một làn sóng ý chí bùng lên như ngọn lửa trong bóng tối, thắp sáng tinh thần đang bị xói mòn. Lý trí của hắn như được cường hóa, những tiếng thì thầm vô nghĩa kia chợt trở nên xa xăm, như bị đẩy lùi khỏi vòm não.
Ngay lập tức, hắn cảm nhận được khác biệt.
Mặc dù sương mù vẫn dày đặc và lạnh lẽo, nhưng thứ ảnh hưởng lên tâm trí hắn đã bị áp chế rõ rệt. Những suy nghĩ lại trở nên linh động hơn trước.
Mặc Bạch khẽ cảm nhận khác biệt rất rõ rệt, lúc nãy hắn chưa có cảm giác gì nhiều ngoài, tinh thần mệt mỏi giảm đi.
Phía sau, Trịnh Nguyên và Trần Dực cũng lần lượt bước vào sương mù.
Ngay khi bước chân họ vượt qua ranh giới, sắc mặt cả hai đồng loạt biến đổi. Trịnh Nguyên lảo đảo một chút, tay đưa lên giữ trán, còn Trần Dực thì cau mày sâu, rõ ràng cũng đang chịu ảnh hưởng từ lực lượng tinh thần hỗn loạn bên trong.
Mặc Bạch khẽ nhíu mày, lập tức rút Thanh kiếm ra cảng lại một móng vuốt đang lao tới.
"Két—!"
Tiếng móng vuốt va chạm với lưỡi kiếm sắc lạnh vang lên chói tai, tóe ra một tia lửa ma quái màu lam.
Thứ vừa lao tới là một Quỷ dị biến dị cao gần ba mét, bốn chi dài ngoằng với những khớp xương lệch lạc, phần mặt bị xé toạc, để lộ một hàng răng sắc như kim khâu. Mắt nó không có đồng tử, chỉ là hai hốc tối om, nhưng bên trong lại lập loè ánh sáng như đốm lửa đói khát.
"Grưưưư...!"
Tiếng gầm khàn khàn phát ra từ cổ họng nó, cùng lúc thân thể gầy guộc co rút lại, như đang tích lực cho cú lao tiếp theo.
Mặc Bạch vung kiếm , chấn động từ thang kiếm tách Màn sương trước mặt làm đôi, đồng thời hất văng Quỷ Dị trước mắt.
Khi màn sương tách ra , vô số những con Quỷ Dị khác bắt đầu xuất hiện như đã ở đây từ trước.
Chúng đứng lặng lẽ trong sương mù như những bức tượng sống, ánh mắt vô hồn dõi theo ba kẻ xâm nhập. Thân thể vặn vẹo, dị dạng, có kẻ không còn da, chỉ là cơ bắp rướm máu phơi trần; có kẻ lại mọc thêm chi, miệng ngoác tận mang tai.
Mặc Bạch liếc nhìn phía sao, Trần Dực Và Trịnh Nguyên đều đã ổn định đội hình. Dù sao mình hắn cũng không chắc đánh lại mới kéo theo hai tên này, nếu không sao hắn sẽ chịu để sơ hở ra.
À mà cũng không tính là sơ hở...:)
Phía sau, Trần Dực đã có phản ứng. Hai mắt hắn lạnh băng, một luồng khí tức đen đặc tụ lại ở hai cánh tay , rồi hắn bậc nhảy lên không trung để lại một lỏm nhỏ trên nền xi măng.
"Đùng..!"
Từ trên trời, Trần Dực lao tới đấm thẳng vào con Quỷ Dị lúc nãy, máu thịt của nó bắn tung tóe , xương của nó đâm ra khỏi cơ thể, để lại một bãi thịt và Bạch cốt.
Máu tanh bắn tung trong màn sương mù, rồi bị thứ sương trắng ấy nuốt chửng, như thể có sinh vật nào đó đang há miệng nuốt lấy mọi dấu vết sinh mạng.
Mặc Bạch liếc nhìn một chút sao đó bắt đầu tập chung đối phó những Quỷ Dị đang lao tới. Đám Quỷ Dị này cũng khá mạnh nên cũng không thể chủ quan.
Một tiếng “xoẹt” vang lên khi thanh kiếm trong tay Mặc Bạch vẽ nên một vòng cung sắc bén, chém ngang cổ một con Quỷ Dị vừa nhào tới. Đầu nó bay lên không, rồi rơi tõm xuống nền xi măng lạnh lẽo, phát ra một tiếng “bộp”.
Máu đen đặc quánh trào ra, nhưng lập tức bị sương mù hút lấy, như thể chúng có thể ăn mọi thứ có sinh khí.
Lập tức vô số Quỷ Dị rít gào, đồng loạt lao tới như một bầy dã thú phát cuồng. Màn sương như bị chúng khuấy động, từng đợt sóng trắng dâng lên, khiến tầm nhìn vốn đã mù mịt lại càng trở nên hỗn loạn.
Nhưng Mặc Bạch không lùi.
Hắn đứng giữa cơn bão ác mộng ấy, tay siết chặt thanh kiếm, ánh mắt tối lạnh như vực sâu, hắn nhẹ thở ra một làn khói đen.
Mặc Bạch như một bóng ma lướt qua những Quỷ Dị mỗi bước chân của hắn như hòa vào hư không, hơi thở, nhịp tim, mùi hương đều biến mất như thể Mặc Bạch không tồn tại.
Thanh kiếm trong tay hắn không chỉ là vũ khí, mà như một phần linh hồn, vẽ nên những đường cong chết chóc giữa hỗn loạn.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Ba nhát kiếm, ba cái đầu rơi xuống, máu đen bắn tung tóe, rồi bị sương mù nuốt lấy. Một con Quỷ Dị khác từ bên cạnh vồ tới, móng vuốt sắc bén như muốn xé toạc xương thịt. Nhưng chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên trong màn sương, móng vuốt kia rơi xuống đất, tiếp sau đó là tiếng rít thảm thiết bị cắt ngang bởi nhát kiếm thứ tư.
22
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
