Chương 29
Trần Dực thức tỉnh.
Nếu can thiệp quá sớm có thể Mặc Bạch sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, sau khi thoát khỏi quỷ vực này tốt nhất hắn vẫn nên tập trung thu thập thông tin về thế giới này.
Mặc Bạch liếc nhìn Trịnh Nguyên, cân nhắc một chút, hắn vẫn là nên giữ lại Trịnh Nguyên, dù sao hắn bây giờ cũng chả ảnh hưởng gì Mặc Bạch , hắn cũng chả có lí do nào giết Trịnh Nguyên.
"Được rồi, chuyện này đến đây thôi." Hắn hờ hững phất tay, tựa như vừa kết thúc một cuộc trò chuyện nhạt nhẽo.
Trịnh Nguyên siết chặt lá bùa trong tay, nhưng không nói gì thêm.
Đột nhiên Mặc Bạch quay người nhìn về sao lưng.
"Rắc rắc..."
Phong ấn lúc này xuất hiện vô số vết nứt, trên từng mắc xích những vết rạng dần lan ra.
Mặc Bạch nhìn chăm chú vào phong ấn trước mặt, ánh mắt hắn sâu thẳm, không chút dao động. Những vết nứt trên phong ấn lan nhanh, tựa như mạng nhện bị phá hủy từ bên trong.
"Ầm!"
Một tiếng vang lớn nổ ra, phong ấn hoàn toàn vỡ vụn. Quỷ khí cuồn cuộn trào ra từ bên trong, xoáy thành những luồng khí đen đặc quánh, tựa như có thứ gì đó đang vùng vẫy thoát ra khỏi xiềng xích.
Trịnh Nguyên lùi lại theo bản năng, sắc mặt trầm trọng. Những người khác nằm trên mặt đất gương mặt sợ hãi nhưng bọn chúng không thể cử động chỉ có thể bất lực chịu trận.
Mặc Bạch bước tới. Hắn chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm, lưỡi kiếm khẽ rung lên, tỏa ra một tầng quỷ khí lạnh lẽo.
" Cạch..cạch..."
Tiếng bước chân vang lên trong màn quỷ khí dày đặc, chậm rãi và nhẹ nhàng nhưng mang theo cảm giác áp bức tột độ.
Một bóng người mơ hồ dần hiện ra từ trong màn sương đen.
Trần Dực từ màn sương đen bước ra, cơ thể gầy gò lộ ra xương như thể đã bị bỏ đói từ rất lâu.
Đôi mắt hắn đen kịt, đồng tử vô thần nhưng lúc này đã có phần "Nhân" bên trong.
Làn da nhợt nhạt như xác chết bị ngâm nước quá lâu, trên cánh tay và cổ có vô số vết nứt tối màu lan ra như mạng nhện.
Trần Dực liếc mắt qua nhóm người trước mặt, đôi mắt hắn dừng lại ở Mặc Bạch.
Mặc Bạch và Trần Dực đối mắt nhau.
Bầu không khí trong kết giới như đóng băng lại.
Bên trong đôi mắt tối đen của Trần Dực, một tia ý thức mơ hồ lướt qua, nhưng lập tức đầu óc hắn trở nên hỗn loạn.
Hắn khụy xuống, bàn tay chống xuống đất run rẩy, miệng không ngừng phun ra những chất lỏng màu đen đặc sệt.
Nhìn kỹ trong đám dịch thể ấy có thể thấy cả mảnh vỡ nội tạng, đốt xương nhỏ và thậm chí là một bàn tay chưa phân hủy hết.
Tiếng nôn kéo dài cùng mùi tanh hôi ghê rợn khiến không khí càng thêm ngột ngạt.
Mặc Bạch đứng đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngoài dự đoán chắc hẳn đây là nhân cánh thứ nhất, hay Trần Dực thật sự đang đều khiển cơ thể.
Trịnh Nguyên nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt hơi biến sắc, hắn cảm nhận được tử vong , rốt cuộc hắn đã xui tới mức nào mới gặp phải tồn tại này, nếu không có Mặc Bạch đứng trước mặt thì hắn đã bỏ chạy lâu rồi.
Mặc Bạch nheo mắt mặt dù suy đoán của hắn có thể là đúng nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng.
Mặc Bạch dơ tay lên từ trong lòng bàn tay hắn Quỷ khí tuôn ra tạo thành Một màn quỷ khí dày đặc như tấm lụa đen u ám tràn ra từ lòng bàn tay, nhanh chóng ngưng tụ thành một kết giới chắn mỏng nhưng vững chắc, cách biệt toàn bộ nhóm người phía sau với khu vực trung tâm.
.....
Sau một hồi nôn khan đến mức tưởng như sẽ tự lôi cả ruột gan mình ra ngoài, cơ thể Trần Dực rốt cuộc cũng dừng lại.
Hắn ngẩng đầu.
Cái nhìn đầu tiên quét qua Mặc Bạch không còn là ánh mắt vô hồn, mà là ánh mắt của Phần "Nhân tính" và "ý thức" bên trong.
Mặc Bạch nhìn Trần Dực, ngươi có phải "Trần Dực" hay không. Giọng Mặc Bạch vang lên, trầm ổn nhưng mang theo một tia lạnh lẽo u tối.
Trần Dực thở dốc, tiếng thở nặng nề như tiếng gió rít trong một hang động chết chóc. Hắn nhìn Mặc Bạch, đôi mắt vẫn còn chút run rẩy nhưng trong đó đã có ánh sáng, ánh sáng của kẻ từng là người.
Hắn không lập tức trả lời, mà đưa tay lên che mắt như thể ánh nhìn của Mặc Bạch đang thiêu đốt linh hồn hắn. Một lúc sau, Trần Dực khẽ thốt ra, giọng nói như bị mài mòn bởi hàng trăm năm đau đớn:
“...Là ta. Nhưng cũng không phải ta.”
Mặc Bạch im lặng, ánh mắt hắn vẫn sâu như vực thẳm, như đang nhìn xuyên qua phần thịt da tàn tạ kia để thấy rõ linh hồn mục nát ẩn bên trong.
Trần Dực cười khẽ, tiếng cười khô khốc vang lên như tiếng than lửa tắt dần trong bóng tối:
“Tôi nhớ cậu... nhớ tên tôi... nhớ căn phòng trắng xóa ấy. Nhưng tôi có lẽ từ lâu... Đã không còn là tôi của trước kia nữa..."
Hắn ngẩng cao đầu, trậm rãi đứng dậy, nhưng cũng rất cảm ơn cậu người lạ mà tôi không quen biết đã kéo tôi khỏi vực sâu đồng thời giúp tôi phong ấn nhân cánh thứ hai.
Mặc Bạch lạnh nhạt nhìn Trần Dực vậy là thành công rồi, hắn thầm thở dài trong lòng, Mặc Bạch giải phóng lớp màn bảo vệ phía trước.
Lập tức Trịnh Nguyên và những người còn lại đều cảm nhận được áp bức từ Trần Dực , ở đây chỉ có Trịnh Nguyên và Mặc Bạch là chịu được, những người nằm dưới đất đều ngất những người chịu được thì cũng đã trải qua hoảng sợ tột độ.
Mặc Bạch vẫn đứng lặng, ánh mắt không hề rời khỏi Trần Dực.
Sự im lặng giữa hai người như kéo dài vô tận, không khí căng thẳng đến mức như dao cạo.
Mặc Bạch mở lời trước, vậy chúng ta làm quen một chút được không , hắn lộ ra một vẻ mặt hiền hòa không còn lạnh lẽo như trước.
Trần Dực chớp mắt. Ánh sáng yếu ớt trong đôi mắt đen dường như rung rinh như ngọn nến trước gió.
Hắn đứng đó, lưng khom khom, những vết nứt tối màu vẫn còn loang lổ trên làn da trắng bệch, nhưng đôi mắt... đôi mắt lại ánh lên ngọn lửa nhiệt huyết thiếu niên.
“Làm quen à...” Hắn thì thầm, khóe môi hơi giật giật “Ừm... Nghe giống mấy câu thoại lúc mới vào trường ghê..."
Hắn cố nở một nụ cười, nhưng khuôn mặt gầy gò và lớp da rạn nứt khiến nụ cười ấy vừa vụng về vừa kỳ dị.
“Tôi là Trần Dực.” Hắn giơ tay, vẫn còn hơi run, nhưng rõ ràng là cố gắng để tự nhiên “Nếu có gì thất lễ... ờ thì... tại tôi bị nhốt hơi lâu.”
Mặc Bạch nhìn bàn tay đó, rồi khẽ bắt lấy không sao tôi cũng biết chút về cậu rồi, tôi mới là người thất lễ khi chưa giới thiệu tên của mình, tôi tên là "Mặc Bạch" rất hân hạnh được gặp cậu.
" Đúng là vẫn là cái thiếu niên nhiệt huyết, nhút nhát như trước, vậy thì càng tốt nhưng phải làm sao để tận dụng tối đa lợi ích hắn mang lại nhỉ, Mặc Bạch âm thầm suy tính".
Phía sau, Trịnh Nguyên cau mày. Hắn vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng, nhưng khi thấy ánh mắt hai người nhìn nhau, hắn lại không nói gì nữa.
Dù gì , bọn hắn ở một đẳng cấp khác xen vào cũng chả có ích gì, tốt nhất vẫn nên giữ yên lặng quan sát.
....
Trần Dực khẽ gãi đầu, động tác có phần ngượng ngùng như một học sinh vừa được giáo viên khen ngợi.
Nhưng ngón tay hắn khô quắt, móng tay nứt vỡ, làn da bong tróc từng mảng khiến động tác đó trông quái dị đến rợn người.
Ps: lười vl, à mà sắp tới main chuẩn bị nuôi thêm một tổ tông nữa, ae muốn con vật nào làm tổ tông thì cứ comment
15
0
4 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
