0 chữ
Chương 61
Chương 61
Bảo sao đứa nhỏ ở độ tuổi mê Ultraman mà cứ thích ôm quả bóng giống hệt đầu người như vậy.
Dù sao cũng từng ở viện tâm thần một thời gian, Tông Nhạc ít nhiều cũng hiểu chuyện. Cậu biết, rất có thể đứa nhỏ ấy từng tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ chém gϊếŧ nhau, để lại sang chấn tâm lý nghiêm trọng, dẫn đến rối loạn nhận thức.
“Vậy là thằng bé bây giờ hoàn toàn không còn ai thân thích? Tội nghiệp thật.”
“Thì đó.”
Tên đồ tể và đứa nhỏ đều khởi đầu bi kịch, còn chưa nói đến chị Liễu giữa đường mất mạng.
Xem ra, việc chỉ số hạnh phúc trung bình của cư dân tòa 4 thấp cũng có nguyên nhân cả.
Bốn hộ dân gộp lại, chẳng nổi một gia đình trọn vẹn.
“Cảm ơn bác, cháu nghĩ cháu bắt đầu có chút ý tưởng rồi.”
Tạm biệt bác bảo vệ, Tông Nhạc vừa đi vừa tiếp tục suy nghĩ tìm hướng giải quyết.
“Theo bảng khảo sát, điều ước của anh Đồ Tể là muốn có thêm nhiều ‘người tươi mới’. Câu này cho thấy anh ấy rất cô đơn, khao khát có người trò chuyện. Vậy nên cần thường xuyên trò chuyện, bầu bạn với anh ấy, mới có thể tăng chỉ số hạnh phúc.”
“Thằng bé cũng chỉ mong có người chơi cùng mỗi ngày. Thật ra bản chất cũng giống Đồ Tể, đều là cô đơn.”
“Chị Liễu thì viết là mong tôi đừng làm phiền chị nữa… Đương nhiên không thể coi đó là thật. Nhỡ đâu chị lại nghĩ quẩn thì sao…”
Khoan đã!
Liên tưởng đến hoàn cảnh ba người họ, lại nhớ lại lời “gợi ý” của bác Vương khi nãy, một tia sáng vụt lóe trong đầu Tông Nhạc.
Có lẽ, cậu đã nghĩ ra cách làm thế nào để nâng cao chỉ số hạnh phúc của cư dân tòa 4 rồi!
Có được manh mối trong đầu, Tông Nhạc lập tức sải bước quay lại tòa số 4.
Khi tới chân tòa, cậu tình cờ thấy cô bé từng bóc mẽ chuyện xấu của Tần Mãn đang đứng dưới bóng cây phía đối diện.
Ngoài cô ra, những người sống sót lẽ ra đang làm nhiệm vụ ở các tòa khác trong khu cũng đã tụ tập tại đây. Cả đám đứng trước tòa số 4, ai nấy đều vẻ mặt nặng nề.
“Ơ, sao ở đây đông thế? Làm nhiệm vụ xong hết rồi à?”
Tông Nhạc luôn có thiện cảm tự nhiên với những người sống sót đang gắng sức duy trì hòa bình cho thành phố Quế Dật, nên chủ động lên tiếng chào hỏi.
Nào ngờ, vừa thấy cậu, tất cả đều trông như gặp quỷ.
“Sao cậu lại ở đây?!”
“Hả? Tôi không ở đây thì ở đâu được?”
“…Cậu chẳng phải nên đang ở trong tòa số 4 sao?”
“Tôi ra ngoài tìm thêm manh mối để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn mà.”
Dù sao cũng từng ở viện tâm thần một thời gian, Tông Nhạc ít nhiều cũng hiểu chuyện. Cậu biết, rất có thể đứa nhỏ ấy từng tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ chém gϊếŧ nhau, để lại sang chấn tâm lý nghiêm trọng, dẫn đến rối loạn nhận thức.
“Vậy là thằng bé bây giờ hoàn toàn không còn ai thân thích? Tội nghiệp thật.”
“Thì đó.”
Tên đồ tể và đứa nhỏ đều khởi đầu bi kịch, còn chưa nói đến chị Liễu giữa đường mất mạng.
Xem ra, việc chỉ số hạnh phúc trung bình của cư dân tòa 4 thấp cũng có nguyên nhân cả.
Bốn hộ dân gộp lại, chẳng nổi một gia đình trọn vẹn.
“Cảm ơn bác, cháu nghĩ cháu bắt đầu có chút ý tưởng rồi.”
Tạm biệt bác bảo vệ, Tông Nhạc vừa đi vừa tiếp tục suy nghĩ tìm hướng giải quyết.
“Thằng bé cũng chỉ mong có người chơi cùng mỗi ngày. Thật ra bản chất cũng giống Đồ Tể, đều là cô đơn.”
“Chị Liễu thì viết là mong tôi đừng làm phiền chị nữa… Đương nhiên không thể coi đó là thật. Nhỡ đâu chị lại nghĩ quẩn thì sao…”
Khoan đã!
Liên tưởng đến hoàn cảnh ba người họ, lại nhớ lại lời “gợi ý” của bác Vương khi nãy, một tia sáng vụt lóe trong đầu Tông Nhạc.
Có lẽ, cậu đã nghĩ ra cách làm thế nào để nâng cao chỉ số hạnh phúc của cư dân tòa 4 rồi!
Có được manh mối trong đầu, Tông Nhạc lập tức sải bước quay lại tòa số 4.
Ngoài cô ra, những người sống sót lẽ ra đang làm nhiệm vụ ở các tòa khác trong khu cũng đã tụ tập tại đây. Cả đám đứng trước tòa số 4, ai nấy đều vẻ mặt nặng nề.
“Ơ, sao ở đây đông thế? Làm nhiệm vụ xong hết rồi à?”
Tông Nhạc luôn có thiện cảm tự nhiên với những người sống sót đang gắng sức duy trì hòa bình cho thành phố Quế Dật, nên chủ động lên tiếng chào hỏi.
Nào ngờ, vừa thấy cậu, tất cả đều trông như gặp quỷ.
“Sao cậu lại ở đây?!”
“Hả? Tôi không ở đây thì ở đâu được?”
“…Cậu chẳng phải nên đang ở trong tòa số 4 sao?”
“Tôi ra ngoài tìm thêm manh mối để hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn mà.”
1
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
