TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 46

Anh Đao Phủ à, nhìn anh mặt sắt mày lạnh, tưởng hung thần sát quỷ ai dè lại tốt tính như vậy?

Trên diễn đàn chẳng phải bảo NPC trong phụ bản cấp cuối tính khí thất thường, đạo đức bằng âm à? Hay là mình đọc nhầm diễn đàn rồi?

Rất nhanh, khi tờ phiếu được điền xong, nó được trả lại vào tay Tông Nhạc.

Cậu nhận lấy tờ phiếu vấy máu mà mặt mày vẫn tỉnh bơ, chẳng hề thấy có gì bất thường.

[Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành (1/4)]

Tiếng băm thịt hung hãn lại tiếp tục vang lên. Còn Tôn Minh thì vẫn ngẩn người.

“Mà nè, cậu không sợ hắn thật à?” Một lúc lâu sau cậu mới hỏi ra nghi vấn cốt lõi.

Chỉ riêng chiếc mặt nạ sắt kia thôi cũng đủ khiến người run rẩy. Những chiếc đinh tán hai bên được đóng thẳng vào xương gò má, giữa khe đinh còn rỉ ra mủ xanh mủ vàng, nhìn là biết không phải người hiền.

“Ơ? Sợ gì chứ?” Tông Nhạc ngơ ngác: “Ảnh đâu có làm gì tôi, trông cũng hiền mà?”

Tôn Minh: “…”

Có gì đó sai sai, nhưng lại không thể phản bác được…

“Ờ, đúng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng thật.”

Biết nói gì nữa giờ? Tôn Minh chỉ đành thầm than tên đầu óc đơn giản này số cũng đỏ thật.

Vào phụ bản cấp cuối mà chọn trúng một NPC không phải quỷ dị, đúng là thần may mắn phù hộ.

Nhưng thần may mắn đâu thể ưu ái mãi một người.

Thấy Tông Nhạc thản nhiên đi tiếp lên lầu, Tôn Minh khẽ bĩu môi, rồi cũng bước theo.

Cậu không tin cả tòa nhà này NPC đều vô hại như thế được.

Cầu thang chìm trong bóng tối, càng lên cao càng lạnh lẽo.

Tôn Minh run lập cập bám theo phía sau, cách một khoảng không xa cũng chẳng gần, tay chân vừa lạnh vừa nặng, mãi mới lết lên thêm một tầng, ngẩng đầu lên đã thấy Tông Nhạc bước khỏe như đi dạo.

Cái quái gì vậy? Cuối cùng ai mới là dân thể thao chứ?

Chẳng mấy chốc, Tông Nhạc đã đến tầng ba.

Cậu bước tới trước cửa căn hộ đối diện và gõ cửa.

Nhưng lần này, bên trong không có tiếng động nào, ngay cả tiếng cào cửa cũng không vang lên.

“Chị Liễu hình như không có nhà rồi…”

Tông Nhạc suy nghĩ một lát rồi quyết định tiếp tục lên tầng trên.

Trên đó, thằng nhóc con nhà hàng xóm đúng là đang ở nhà, từ xa đã nghe tiếng bóng cao su nảy vang liên hồi.

Tôn Minh nghiến răng bám theo. Vừa rẽ qua góc cầu thang thì trước mắt liền thấy cánh cửa trước mặt Tông Nhạc bất ngờ bật mở kêu “kẹt” một tiếng, khiến cậu giật mình suýt trượt chân.

Một cậu bé mặc quần yếm lặng lẽ xuất hiện phía sau cánh cửa, mặt mày trắng bệch như giấy, đôi mắt đen sì nhìn chằm chằm vào họ, trong tay ôm một vật thể không rõ là gì.

1

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.