TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

Sau khi vượt qua Thánh Điện, Joshua còn nhận được chức danh “Mục Thủ Thánh Điện” và sở hữu nhiều kỹ năng đặc biệt cũng như đạo cụ hiếm, trở thành một thần y đi lại giữa nhân gian. Chỉ cần có anh ở đó, dù hấp hối trên đường hoàng tuyền cũng có thể bị kéo về sống lại.

Thêm vào đó, Joshua lại là người chính trực, ôn hòa, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, nên đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho rất nhiều người sống sót trong Không Gian Vô Hạn.

Sau khi biết đến sự tồn tại của hồn đăng, Tôn Minh lập tức dọn đồ ra nằm ngủ ở cổng Thánh Điện. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ xong là lập tức chạy đến đó chầu chực. Cứ thế suốt nửa năm trời, cuối cùng cũng giành được một chiếc.

Không còn cách nào khác, bởi đại lão bảng nhất ấy xưa nay đều sống giản dị, hồn đăng không bán mà chỉ tặng. Ai đến trước thì được, dù là đại thần cũng phải tự tay giành lấy.

Tôn Minh trước khi vào Không Gian chỉ là một sinh viên thể thao nghèo, không có gì ngoài mặt dày và quyết tâm liều mạng. Nhờ vậy mới ôm được một cái hồn đăng, và giờ mới dám lượn lờ nhởn nhơ thế này.

Với một bụng tính toán như thế, Tôn Minh lẽo đẽo theo sau Tông Nhạc, vừa đi vừa liếc mắt quan sát xung quanh, chỉ cần có biến là chuẩn bị chuồn ngay.

Dù có mất mặt đến đâu, thì chạy về quỳ trước mặt thiếu gia Tần xin tha, rồi thêm mắm dặm muối nói xấu Tông Nhạc vài câu, miễn sao làm Tần thiếu vui vẻ, thì khả năng bị liên đới cũng có thể xem như xóa bỏ.

“Cầu thang này âm u ghê thật… Má ơi.”

Vừa bước chân vào tòa nhà số 4, Tôn Minh liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh tụt mạnh, khiến cậu rùng mình đánh một cái.

Chưa kịp thở ra thì đã thấy Tông Nhạc phía trước thản nhiên bật đèn pin điện thoại, bước tới gõ cửa nhà đầu tiên khiến cậu suýt thì nhảy dựng lên: “Anh bị điên à?!”

Tông Nhạc chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả: “Ơ, có vấn đề gì à?”

“Vấn đề to đùng luôn đấy!” Tôn Minh phát cáu. “Cậu cứ thế gõ cửa thẳng, nhỡ bên trong có quỷ dị thì chẳng phải đánh động nó à?!”

“Nhưng mà không gõ cửa thì làm sao kêu người ta điền phiếu khảo sát?”

“Đừng nói là cậu thực sự định làm nhân viên phục vụ cộng đồng đấy nhé.” Tôn Minh cạn lời.

Lúc này đây, dù chưa từng gặp người tên Văn Phác Thật, Tôn Minh cũng cảm thấy mình đã thấm thía cảm giác bất lực mà đối phương từng chịu đựng.

Thông thường khi làm nhiệm vụ, người sống sót nhiều lắm chỉ liếc qua nhiệm vụ phụ, chứ chẳng mấy ai quan tâm đến nội dung nhiệm vụ chính. Dù gì thì cuối cùng cũng là đi tiêu diệt quỷ dị mà thôi.

2

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.