0 chữ
Chương 36
Chương 36
⸻
Vừa thấy địa điểm nhiệm vụ, Tông Nhạc chết lặng.
“Khoan đã, thành phố Quế Dật… Khu An Khang… Ủa? Đây chẳng phải là nhà mình sao?!”
Vốn đã thức trắng cả đêm nên Tông Nhạc có chút buồn ngủ, nhưng vừa nhìn thấy nội dung nhiệm vụ, cậu lập tức tỉnh táo hẳn.
Cậu hoàn toàn không ngờ rằng lần làm thêm này lại diễn ra ngay trong khu chung cư nhà mình.
“Quá tuyệt! Lại tiết kiệm được một khoản tiền đi lại rồi!”
Tông Nhạc vui vẻ chọn nhận nhiệm vụ, rồi bắt đầu đọc thông tin chi tiết.
[Khảo sát chỉ số hạnh phúc cư dân khu An Khang]
[Cấp độ nhiệm vụ: B]
[Mô tả: Gần đây chỉ số hạnh phúc của cư dân khu An Khang có nhiều biến động, với tư cách là nhân viên phục vụ cộng đồng mới được bổ nhiệm, bạn cần đến từng nhà để khảo sát thực tế]
[Nhiệm vụ chính: Nâng cao chỉ số hạnh phúc tổng thể của khu dân cư (có thể chia nhỏ)]
[Nhiệm vụ phụ: Yêu cầu toàn bộ cư dân trong khu điền phiếu khảo sát chỉ số hạnh phúc (có thể chia nhỏ)]
Nhiệm vụ lần này rõ ràng khác hẳn nhiệm vụ cấp C mà Tông Nhạc từng trải qua trước đó, chỉ riêng số người tham gia đã lên đến hai mươi người.
Sau một đêm cật lực ôn luyện, Tông Nhạc cũng đã hiểu được rằng nhiệm vụ trong Không Gian Vô Hạn được phân theo bảy cấp từ S đến A, B, C, D, E. Cấp càng cao, số lượng người được phân vào nhiệm vụ càng nhiều, đồng nghĩa với độ khó cũng tăng lên. Ví như nhiệm vụ cấp B lần này, rõ ràng còn khó nhằn hơn nhiệm vụ trong tàu điện ngầm trước đó rất nhiều.
Xem qua một lượt, Tông Nhạc nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi lao thẳng về phía cổng khu dân cư.
Trước cổng khu An Khang đã có không ít người sống sót tụ tập. Họ tụm ba tụm bảy đứng thành nhóm, khoảng cách giữa các nhóm khá xa, trông có phần lạc lõng. Nếu không phải ai nấy đều đeo bảng tên “nhân viên phục vụ cộng đồng” trước ngực, cộng thêm ánh mắt sáng rõ sắc sảo, có khi Tông Nhạc đã tưởng nhầm là dân thường.
“Ờ… Chào mọi người! Mọi người cũng đến nhận nhiệm vụ à?”
Một câu chào hăng hái tràn đầy năng lượng khiến những người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn. Nhưng khi thấy ký hiệu màu xanh lá tượng trưng cho cấp D trên đầu cậu, họ lập tức cúi đầu tỏ vẻ không mấy hứng thú.
Tông Nhạc còn đang mờ mịt chưa hiểu chuyện gì thì một nam sinh dáng vẻ thể thao tốt bụng giơ tay vẫy cậu: “Tán nhân thì đứng bên này.”
Chờ cậu bước lại gần, nam sinh nọ hạ giọng hỏi: “À… mạo muội hỏi chút, cậu chưa từng làm nhiệm vụ nào đông người như này đúng không?”
Vừa thấy địa điểm nhiệm vụ, Tông Nhạc chết lặng.
“Khoan đã, thành phố Quế Dật… Khu An Khang… Ủa? Đây chẳng phải là nhà mình sao?!”
Vốn đã thức trắng cả đêm nên Tông Nhạc có chút buồn ngủ, nhưng vừa nhìn thấy nội dung nhiệm vụ, cậu lập tức tỉnh táo hẳn.
Cậu hoàn toàn không ngờ rằng lần làm thêm này lại diễn ra ngay trong khu chung cư nhà mình.
“Quá tuyệt! Lại tiết kiệm được một khoản tiền đi lại rồi!”
Tông Nhạc vui vẻ chọn nhận nhiệm vụ, rồi bắt đầu đọc thông tin chi tiết.
[Khảo sát chỉ số hạnh phúc cư dân khu An Khang]
[Cấp độ nhiệm vụ: B]
[Mô tả: Gần đây chỉ số hạnh phúc của cư dân khu An Khang có nhiều biến động, với tư cách là nhân viên phục vụ cộng đồng mới được bổ nhiệm, bạn cần đến từng nhà để khảo sát thực tế]
[Nhiệm vụ chính: Nâng cao chỉ số hạnh phúc tổng thể của khu dân cư (có thể chia nhỏ)]
Nhiệm vụ lần này rõ ràng khác hẳn nhiệm vụ cấp C mà Tông Nhạc từng trải qua trước đó, chỉ riêng số người tham gia đã lên đến hai mươi người.
Sau một đêm cật lực ôn luyện, Tông Nhạc cũng đã hiểu được rằng nhiệm vụ trong Không Gian Vô Hạn được phân theo bảy cấp từ S đến A, B, C, D, E. Cấp càng cao, số lượng người được phân vào nhiệm vụ càng nhiều, đồng nghĩa với độ khó cũng tăng lên. Ví như nhiệm vụ cấp B lần này, rõ ràng còn khó nhằn hơn nhiệm vụ trong tàu điện ngầm trước đó rất nhiều.
Xem qua một lượt, Tông Nhạc nhanh chóng mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi lao thẳng về phía cổng khu dân cư.
Trước cổng khu An Khang đã có không ít người sống sót tụ tập. Họ tụm ba tụm bảy đứng thành nhóm, khoảng cách giữa các nhóm khá xa, trông có phần lạc lõng. Nếu không phải ai nấy đều đeo bảng tên “nhân viên phục vụ cộng đồng” trước ngực, cộng thêm ánh mắt sáng rõ sắc sảo, có khi Tông Nhạc đã tưởng nhầm là dân thường.
Một câu chào hăng hái tràn đầy năng lượng khiến những người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn. Nhưng khi thấy ký hiệu màu xanh lá tượng trưng cho cấp D trên đầu cậu, họ lập tức cúi đầu tỏ vẻ không mấy hứng thú.
Tông Nhạc còn đang mờ mịt chưa hiểu chuyện gì thì một nam sinh dáng vẻ thể thao tốt bụng giơ tay vẫy cậu: “Tán nhân thì đứng bên này.”
Chờ cậu bước lại gần, nam sinh nọ hạ giọng hỏi: “À… mạo muội hỏi chút, cậu chưa từng làm nhiệm vụ nào đông người như này đúng không?”
2
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
