0 chữ
Chương 27
Chương 27
Thật giống như thế giới này vừa xuất hiện một lỗi hệ thống nhỏ bé không đáng kể, nhưng rất nhanh đã bị một thế lực nào đó ở tầng cao hơn can thiệp và vá lỗi.
Khung cảnh quỷ dị đến như vậy khiến Tông Nhạc không khỏi rùng mình.
Nghĩ đến lời Văn Phác Thật nói trước đó, Tông Nhạc quay người đi về phía thùng xe, cho tên hoàng mao đang hôn mê một cái bạt tai.
Phải mất đến mấy lần lay gọi bằng cả hai tay, hoàng mao mới bắt đầu tỉnh dậy, trán sưng một cục u to tướng.
Bỏ qua ánh mắt mờ mịt của hắn, Tông Nhạc không vòng vo mà hỏi thẳng: “Ngươi có quen ai tên là Văn Phác Thật không?”
“Ai cơ?”
Hoàng mao cảm thấy đầu mình như ong ong, trong não trống rỗng.
“Vậy ngươi có quen biết ta không?”
“Mẹ nó ngươi hỏi nhảm cái gì đấy! Vừa nãy không phải chính ngươi đánh nhau với lão tử sao, ngươi ——”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Tông Nhạc đã vung thêm một quyền.
Sau một tiếng trầm vang, hoàng mao lại gục đầu ngất tiếp.
“Trẻ tuổi không chịu được đòn, ngủ cái là xong, chất lượng giấc ngủ đúng là tốt thật.”
Nhìn hắn bất tỉnh, Tông Nhạc – người vẫn hay bị tỉnh giấc lúc nửa đêm – cảm thấy có chút ghen tị.
Từ lời nói ngắt quãng của hoàng mao, cậu biết được một chuyện: tất cả những gì Văn Phác Thật nói đều là sự thật. Hành khách trong toa xe dường như đã đồng loạt quên sạch những gì vừa xảy ra. Dù Tông Nhạc vẫn còn nghi ngờ liệu có phải bệnh cũ của mình tái phát, nhưng với những hiểu biết hạn hẹp khi từng tiếp xúc với bác sĩ ở khoa Tâm thần, dạng ảo giác có logic trước sau rõ ràng, thậm chí liên quan đến cả người khác như thế này – thực sự rất khó lý giải.
Tông Nhạc âm thầm nghĩ: “Không được, sau khi về phải tranh thủ thời gian nghiên cứu kỹ cái phần mềm tuyển dụng quái quỷ này mới được.”
Khi xuống xe, cậu vẫn không quên gọi điện báo cảnh sát, thông báo rằng ở toa số 4 tuyến số 4 có hai thi thể.
Tuy nhiên, giọng nói của nhân viên tiếp nhận cuộc gọi lại vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn bảo lần sau gặp chuyện như vậy thì hãy trực tiếp liên hệ với nhà hỏa táng. Nhưng đến khi Tông Nhạc vô tình nhắc đến việc hai thi thể vừa mới tử vong không lâu, đối phương bỗng nhiên thay đổi thái độ, tỏ ra có hứng thú rõ rệt.
“Cậu chắc chắn thi thể vừa mới chết? Còn rất mới?”
“Ừ, chắc chắn.”
“Tốt, cảm ơn ngài đã báo tin. Chúng tôi sẽ lập tức điều đội đến hiện trường xử lý.”
Ngắt điện thoại xong, Tông Nhạc vẫn có cảm giác đâu đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra được cụ thể là chỗ nào.
Khung cảnh quỷ dị đến như vậy khiến Tông Nhạc không khỏi rùng mình.
Nghĩ đến lời Văn Phác Thật nói trước đó, Tông Nhạc quay người đi về phía thùng xe, cho tên hoàng mao đang hôn mê một cái bạt tai.
Phải mất đến mấy lần lay gọi bằng cả hai tay, hoàng mao mới bắt đầu tỉnh dậy, trán sưng một cục u to tướng.
Bỏ qua ánh mắt mờ mịt của hắn, Tông Nhạc không vòng vo mà hỏi thẳng: “Ngươi có quen ai tên là Văn Phác Thật không?”
“Ai cơ?”
Hoàng mao cảm thấy đầu mình như ong ong, trong não trống rỗng.
“Vậy ngươi có quen biết ta không?”
“Mẹ nó ngươi hỏi nhảm cái gì đấy! Vừa nãy không phải chính ngươi đánh nhau với lão tử sao, ngươi ——”
Sau một tiếng trầm vang, hoàng mao lại gục đầu ngất tiếp.
“Trẻ tuổi không chịu được đòn, ngủ cái là xong, chất lượng giấc ngủ đúng là tốt thật.”
Nhìn hắn bất tỉnh, Tông Nhạc – người vẫn hay bị tỉnh giấc lúc nửa đêm – cảm thấy có chút ghen tị.
Từ lời nói ngắt quãng của hoàng mao, cậu biết được một chuyện: tất cả những gì Văn Phác Thật nói đều là sự thật. Hành khách trong toa xe dường như đã đồng loạt quên sạch những gì vừa xảy ra. Dù Tông Nhạc vẫn còn nghi ngờ liệu có phải bệnh cũ của mình tái phát, nhưng với những hiểu biết hạn hẹp khi từng tiếp xúc với bác sĩ ở khoa Tâm thần, dạng ảo giác có logic trước sau rõ ràng, thậm chí liên quan đến cả người khác như thế này – thực sự rất khó lý giải.
Khi xuống xe, cậu vẫn không quên gọi điện báo cảnh sát, thông báo rằng ở toa số 4 tuyến số 4 có hai thi thể.
Tuy nhiên, giọng nói của nhân viên tiếp nhận cuộc gọi lại vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn bảo lần sau gặp chuyện như vậy thì hãy trực tiếp liên hệ với nhà hỏa táng. Nhưng đến khi Tông Nhạc vô tình nhắc đến việc hai thi thể vừa mới tử vong không lâu, đối phương bỗng nhiên thay đổi thái độ, tỏ ra có hứng thú rõ rệt.
“Cậu chắc chắn thi thể vừa mới chết? Còn rất mới?”
“Ừ, chắc chắn.”
“Tốt, cảm ơn ngài đã báo tin. Chúng tôi sẽ lập tức điều đội đến hiện trường xử lý.”
Ngắt điện thoại xong, Tông Nhạc vẫn có cảm giác đâu đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra được cụ thể là chỗ nào.
5
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
