Chương 31
Kiếp số hồng trần(1)
Gần như toàn bộ tu sĩ huyện Vụ Trạch đều biết tin Ma Tầm Sư bị ăn thiệt thòi trong tay Triệu Phụ Vân, đêm hôm đó phải lập tức nhập cốc để tế cổ.
Bây giờ hắn trở về, mang theo một thân âm lệ, tóc tai bù xù, tiều tụy đến mức khó lòng nhận ra, nhưng khí tức quanh thân lại dồi dào mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.
"Tầm sư, ngươi có ý gì?" m Vô Thọ có chút bất an.
Hắn biết Ma Ngũ Lang ăn thiệt thòi trong tay Triệu Phụ Vân, e rằng muốn phân cao thấp sinh tử.
Mặc kệ là ai thắng, hắn cũng thấy chẳng hay ho gì.
Phía sau Triệu Phụ Vân là núi Thiên Đô, sau lưng Ma Ngũ Lang là cả huyện Vụ Trạch, đại diện cho một nhóm người nơi đây.
Sau lưng mỗi người đều có những mối quan hệ chằng chịt, dây mơ rễ má.
"Từ khi luyện thành Kim Tầm cổ, Ma Ngũ Lang ta chưa từng chịu nhục nhã thế này. Hôm nay, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho Kim Tầm cổ." Giọng điệu Ma Ngũ Lang không cho phép bất kỳ ai phản bác.
Mọi người đều chỉ biết trơ mắt nhìn, ai cũng biết tính cách cố chấp cực đoan của Ma Ngũ Lang, tiểu bối lại càng không dám hé răng.
m Vô Thọ cau mày, cũng không nói gì.
Bởi vì người đang bao vây tiểu viện của Triệu Phụ Vân là Vưu Linh bà bà, tỷ tỷ của Vưu Thấp, tính cách cũng cực đoan giống nhau, nàng cảm thấy Triệu Phụ Vân phá hỏng chuyện của người khác, cho nên nhất định phải bắt hắn trả giá đắt.
Nhưng theo m Vô Thọ thấy, bắt Triệu Phụ Vân trả giá đắt để làm gì? Giết hắn đi để làm gì? Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục, chỉ tổ gây thêm thù hằn, đến lúc đó cho dù có tìm được người bằng lòng ra mặt, để lắng lại lửa giận của Thiên Đô sơn, e rằng những người động thủ cũng phải chôn cùng.
Ma Ngũ Lang không nói thêm gì, đi thẳng đến trước tiểu viện Triệu Phụ Vân, ngồi xuống đất, nhẹ nhàng mở chiếc hộp sau lưng ra, một con kim tằm màu vàng nhạt từ bên trong bay ra.
Trong nháy mắt, tâm trí mọi người như bị thứ gì đó đập vỡ vụn, đủ loại âm thanh hỗn tạp vang lên, trước mắt xuất hiện ảo giác như có vô số côn trùng đột ngột xuất hiện bay lượn quanh người.
Con kim tằm kia bay vào trong viện.
Triệu Phụ Vân vẫn luôn đứng ở nơi đó, nhìn lên đám mây kỳ dị cuồn cuộn trên bầu trời.
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một tràng âm thanh hỗn loạn, sau đó hắn nhìn thấy một mảnh côn trùng bay vào.
Trong lòng hắn căng thẳng, đám côn trùng này kết thành một mảnh, phát ra âm thanh giống như một loại chú âm nào đó, như muốn xé rách tinh thần người khác.
Triệu Phụ Vân lui về sau, trực tiếp thối lui về bên trong gian nhà chính, đến trước tượng Xích Quân.
Tay trái hắn nắm lại, tay phải kết thàm kiếm quyết cắm vào bên trong nắm tay trái, người hơi nghiêng sang một bên, chân phải bước lên một bước.
Đám côn trùng kia đã tràn vào, mang theo một mảnh hung khí lao tới.
Hắn tập trung tinh thần, rút kiếm chỉ ra, vung lên hư không, tạo thành chín đường thẳng ngang dọc đan xen.
Trong hư không như xuất hiện một tấm lưới đỏ rực, chớp mắt đã chặn đứng đàn côn trùng, sau đó hắn vẽ một vòng tròn giữa không trung, nhốt toàn bộ đám côn trùng vào bên trong.
"Đốt!"
Hỏa diễm đột ngột bùng lên, đám côn trùng đầy trời kia lập tức bốc cháy, tan tác như bọt nước.
Nhưng mà, lại có một con côn trùng đã lộ ra chân thân.
Trong mắt Triệu Phụ Vân, con côn trùng kia vừa xuất hiện liền tỏa ra ánh sáng vàng kim chói lọi, mở ra ảo ảnh lung linh như mộng cảnh, khiến Triệu Phụ Vân nhất thời không phân biệt được thực hư.
Ánh lửa bên trong đạo tràng vào khoảnh khắc này cũng bị một luồng sáng đỏ thẫm xông qua.
Triệu Phụ Vân nhìn thấy một đôi mắt to tròn như hạt đậu đen, sâu bên trong còn hiện lên sự hung tàn.
Bên tai nghe thấy một giọng nói: "Nghe đồn pháp thuật của đệ tử núi Thiên Đô tinh thâm huyền diệu, ngày ấy đánh lén ta, làm tổn thương kim tằm của ta, hôm nay kim tằm của ta tìm được đường sống trong cõi chết, từ trong ngàn vạn độc trùng sống sót trở về, muốn lãnh giáo pháp thuật đệ tử núi Thiên Đô một chút."
Giọng nói này vang vọng, tất cả mọi người trong ngoài viện đều có thể nghe rõ.
Toàn bộ tu sĩ huyện Vụ Trạch đều đang nhìn về phía người đang ngồi xếp bằng phía trước tiểu viện kia, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia kính nể.
Triệu Phụ Vân không nói gì, chỉ đưa tay trái sở về bên hông, rút ra một mũi Hỏa Hào Châm, nắm chặt ở trong lòng bàn tay rồi đặt ở bên hông, ngón trỏ cùng với ngón cái của tay phải hắn đưa qua, rút mũi châm, rồi vung lên.
Một vệt lưu quang màu đỏ như sợi tơ kéo thành một đường vòng cung, xuyên qua hư không, đâm thẳng vào giữa trán con kim tằm.
Khí tức mãnh liệt cùng hung khí kia lập tức tan tác.
Ngọn lửa trên Hỏa Hào Châm dần dần xâm nhập vào bên trong thân thể của Kim Tầm cổ.
Kim Tầm cổ bỗng chốc bốc cháy, rơi xuống đất, run rẩy, kêu lên một tiếng quái dị rồi tắt thở.
Châm Hòa Hảo rung động, rút khỏi trán kim tằm, hóa thành một vệt lưu quang màu đỏ bay trở lại trong tay Triệu Phụ Vân.
Mà ở bên ngoài Ma Ngũ Lang cũng kêu lên một tiếng thảm thiết, ánh mắt của hắn dường như nhìn thấy một vệt lưu quang màu đỏ từ trên trời rơi xuống, đâm sâu vào trong thần thức, hóa thành một mảnh lửa thiêu đốt toàn bộ ý thức của hắn.
Đột nhiên trở nên yên ắng, người đứng phía sau Ma Ngũ Lang cảm nhận được khí tức trên người của hắn nhanh chóng tiêu tán.
Có người lập tức chạy đến kêu lên: "Ngũ thúc…Ngũ thúc…Ngũ thúc..."
"Ngũ thúc tạ thế rồi...."
"Ngũ thúc bị người triều đình sát hại..."
Trong ngõ nhỏ đêm khuya trở nên hỗn loạn, nhưng không ai lên tiếng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía mấy vị chủ sự giới tu hành của huyện Vụ Trạch, như chờ đợi hiệu lệnh.
Hiển nhiên đám người trẻ tuổi đều đã sục sôi,chỉ cần bọn họ ra lệnh liền sẽ đồng loạt xông vào.
Nhưng mấy vị lão nhân như m Vô Thọ chỉ im lặng, Lê Hắc Bì thấy vậy không nhịn được nói: "Tuy rằng Ma Ngũ Lang luôn ẩn cư luyện cổ, nhưng cũng là nhân vật có máu mặt trong huyện Vụ Trạch chúng ta, cứ như vậy mà chết đi cũng không thỏa đáng."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" m Vô Thọ hỏi.
"Tuy rằng Nam Lăng quy thuận triều đình Đại Chu, nhưng chưa ai dám nói người của chúng ta có thể bị bọn hắn tùy tiện giết chết, Lê Hắc Bì ta đi khắp mười tám trại của Vụ Trạch cũng chưa từng có lúc nào bị đánh mà không dám đánh trả." Tâm tình Lê Hắc Bì bắt đầu kích động, đám khỉ vây quanh hắn cũng bắt đầu gào rú lên.
"Lê Hắc Bì, đừng manh động, chết một mình Ma Ngũ Lang là đủ rồi, đợi Ngô phủ quân tới rồi hãy bàn." m Vô Thọ nói.
" m Vô Thọ, ngươi làm sao lại nhát gan như vậy? Ngô phủ quân đến sẽ giết hắn sao? Vạn nhất Ngô phủ quân vì muốn giao hảo với Thiên Đô sơn mà giao đám người chúng ta cho chọn hắn thì sao?" Lê Hắc Bì lớn tiếng hỏi, chợt có tiếng hừ lạnh vang lên.
"Kêu gào cái gì, sợ cái này sợ cái kia, Vưu Linh bà bà ta tung hoành bên trong sơn hà Vụ Trạch này, được trời sinh đất nuôi dưỡng, ai cũng không sợ, xem phệ linh quỷ của ta đây."
Thanh âm của Vưu Linh bà bà không biết từ đâu vọng tới. Vưu Linh bà bà từng luyện thành một cây Tụ m Phiên, cho nên có thể nuôi dưỡng mấy chục con m Quỷ.
14
0
6 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
