TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Phòng của Triệu Thiên Hàng có rất nhiều đồ chơi, ngoài những chiếc ô tô đồ chơi lấp lánh, còn có cả bộ xếp gỗ, khối rubik và hình vẽ dễ thương trên tường. Trên bàn đặt tấm ảnh hai mẹ con chụp chung, căn phòng mang lại cảm giác rất ấm áp, có thể thấy Khương Uyển thật sự rất thương con trai.

Trong trí nhớ mà Hạ Vãn Song tiếp nhận, không hề có thông tin gì về người đàn ông từng sống trong căn nhà này, từ đầu đến cuối chỉ có dì Khương sống cùng con trai. Nàng cũng không tò mò lắm có thể là mẹ đơn thân, hoặc có lý do gì đó phức tạp nhưng dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Triệu Thiên Hàng quý trọng chiếc ô tô đồ chơi mới, đặt trước mặt Hạ Vãn Song, muốn nàng chơi thử.

“Anh chơi đi, em xem anh chơi.” Cô giáo Hạ 27 tuổi không hứng thú mấy với đồ chơi của bé trai, lắc đầu từ chối, để cậu bé tự chơi.

“Vậy mình chơi xếp gỗ trước đi.”

“Lang Lang lại đây, chơi với chị nào.”

Hạ Vãn Song không thể bỏ mặc Chu Thanh Lang được, nàng vẫy tay gọi khi thấy cô vẫn đang đứng im ở một góc. Chu Thanh Lang gật đầu, thực ra cô không thích ở đây chơi lắm, thà học cùng Hạ Vãn Song còn hơn. Nhưng cô cũng không thể hiện điều đó ra mặt, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Hạ Vãn Song, chơi những mảnh gỗ mà chị đưa cho.

Cả Hạ Vãn Song và Triệu Thiên Hàng đều không nhận ra điều này. Hạ Vãn Song chỉ nghĩ Chu Thanh Lang là đứa trẻ ngoan ngoãn, còn Thiên Hàng thì tưởng rằng cô bé mới tới nên còn ngại ngùng, chưa quen.

Triệu Thiên Hàng vừa chơi ô tô vừa trò chuyện, cố gắng khiến cả hai cô em gái đều vui. Trong khi đó, Chu Thanh Lang thì cứ nhìn Hạ Vãn Song, mong có thể khiến chị vui. Cảnh tượng này, trong mắt Hạ Vãn Song, thật giống một gia đình hạnh phúc trọn vẹn.

Chơi chưa được bao lâu thì dì Khương gọi bọn trẻ ra ăn cơm, ba đứa nhỏ đi rửa tay rồi cùng ngồi vào bàn ăn.

“Thơm quá đi…” Hạ Vãn Song hít một hơi thật sâu khi mùi cơm lan tỏa khắp phòng.

“Chén đũa đều để sẵn rồi, ngồi xuống đi, dì múc cơm cho. Ăn xong nhớ uống thêm một chén canh nhé.”

Khương Uyển hôm nay nấu sườn hầm bắp, xào khoai tây sợi, trứng xào cà chua và đậu Hà Lan thịt bằm toàn là món không cay, rất hợp với khẩu vị trẻ nhỏ.

“Đồ ăn dì nấu thật ngon.” Vừa ăn được một chút, Hạ Vãn Song đã khen nức nở. Dù chỉ là những món ăn gia đình đơn giản, nhưng lại ngon miệng lạ thường.

“Miệng Song Song ngọt ghê, sao giống y như lần đầu tiên ăn cơm dì nấu vậy.” Khương Uyển cười, rồi cũng ngồi xuống ăn cùng.

Hạ Vãn Song cười tít mắt, gắp thức ăn cho Chu Thanh Lang.

Trước mặt Chu Thanh Lang là đĩa khoai tây sợi, cô chỉ gắp món đó, không dám gắp sang món khác. Hạ Vãn Song liền gắp thêm cho cô một ít đậu và cà chua xào trứng. Chu Thanh Lang quay sang nhìn chị, khẽ mím môi cười vui, rồi tiếp tục cúi đầu ăn chậm rãi.

“Ăn thịt nha, Song Song đưa chén cho dì, dì múc cho ít sườn và bắp.” Khương Uyển chuẩn bị phần ăn cho Triệu Thiên Hàng xong thì quay sang bảo Hạ Vãn Song đưa chén.

“Lang Lang, con cũng đưa chén qua đây, dì múc cho con nữa.” Chu Thanh Lang có chút bất ngờ và cảm động, ngẩng đầu lên, rụt rè đưa chén qua, nhỏ giọng cảm ơn.

Tiếng bát đũa va chạm nhẹ vang lên trong bữa cơm, ba đứa nhỏ ăn xong đều uống một chén canh, khiến trên mặt Khương Uyển nở nụ cười rạng rỡ.

Sau khi ăn cơm xong, Hạ Vãn Song xung phong giúp Khương Uyển dọn dẹp chén đũa.

“Không cần đâu, Song Song à, con cứ ra ngồi chơi đi, để dì làm là được.”

“Để con giúp dì một tay mà.”

Hạ Vãn Song nhanh nhẹn gom chén đũa mang vào bồn rửa, còn cầm khăn lau sạch bàn.

Khương Uyển nhìn Hạ Vãn Song, cảm thấy hôm nay cô bé như trưởng thành hơn hẳn, chững chạc ra nhiều. Nghĩ vậy cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải lớn lên mà. Trong lòng Khương Uyển thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi lau bàn xong, Hạ Vãn Song quay trở lại bếp.

“Song Song này, Lang Lang là con mang từ đâu về vậy? Con bé có nói với con con bé đến từ đâu không? Trong nhà còn người thân nào không?”

“Con thấy em ấy ở ngoài khu chung cư, nhà em ấy không còn ai cả.”

“Vậy tên đầy đủ của con bé là gì?”

“Chu Thanh Lang.”

“Con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa? Muốn chăm sóc con bé sao? Nếu con muốn, dì có thể giúp tìm cho con bé một gia đình tử tế để nhận nuôi.”

“Dì ơi, con có thể chăm sóc Lang Lang. Với lại, Lang Lang cũng không muốn đến nhà người lạ.”

Lang Lang là đứa trẻ rất đề phòng, có lẽ thà lang thang ngoài đường cũng không muốn đến một nơi xa lạ.

“Vậy cũng được, có chuyện gì thì nhớ nói cho dì biết nhé.”

12

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.