0 chữ
Chương 39
Chương 39
“Quốc Sư đại nhân, ý ngài là sao?” Lạc Hải Thiên dè dặt hỏi.
Đại Quốc Sư thong thả đứng dậy, giọng nói vang lên trong trẻo, êm như suối chảy:
“Hoàng hậu các triều đại đều là những nữ tử có niệm lực xuất chúng, là hộ quốc thần nữ. Nhưng Vân Hạ quận chúa đến giờ vẫn là kẻ phế tài về niệm lực. Cho nên… dù nàng trở về, cũng không đại diện được điều gì. Tuy nhiên, nàng lại sở hữu nốt chu sa hình hoa mai, dấu hiệu duy nhất của Hoàng hậu tương lai. Đây là chuyện hệ trọng, bổn tọa sẽ hồi cung bẩm báo, rốt cuộc ai được chọn làm Thái tử phi, vẫn nên để quốc quân định đoạt.”
Hắn liếc nhìn Lạc Hải Thiên một cái, nửa cười nửa không:
“Chẳng hay Vương gia trong lòng có nghiêng về vị quận chúa nào?”
Lạc Hải Thiên nghẹn lời!
Hai người đều là cốt nhục do ông sinh ra, rốt cuộc phải chọn ai?
Tiểu nữ nhi từ nhỏ lớn lên trong lòng bàn tay, tất nhiên ông thiên vị. Nhưng đại nữ nhi vừa mới trở về, chịu bao khổ cực, ông cũng không đành lòng bỏ qua.
Ánh mắt bất giác liếc về phía Lạc Vương phi.
Chỉ thấy nàng mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói:
“Vương gia, hai đứa đều là hài tử của thϊếp, tuy hai mà một. Dù ai làm Thái tử phi, thϊếp đều vui lòng. Mọi chuyện nên lấy đại cục làm trọng, chức vị Thái tử phi là quốc mẫu tương lai, là hộ quốc thần nữ, ảnh hưởng tới vận mệnh của cả nước. So với điều ấy, vinh nhục cá nhân sao có thể tính toán được?”
Lời nói nghe có vẻ công tâm, nghĩa khí.
Nhưng bất kỳ ai cũng biết, Lạc Vân Triều bẩm sinh đã có tư chất hơn người về niệm lực, ngoại trừ việc trên trán không có nốt chu sa, những điều kiện khác đều hoàn hảo. Còn Lạc Thanh Vũ thì sao? Ngoài việc có dấu chu sa ra, chẳng có điểm nào nổi bật, càng không hợp với vị trí Thái tử phi.
Nói trắng ra, mấy lời đường hoàng đó chẳng qua vẫn là đang tính toán cho con gái ruột của mình.
Lạc Hải Thiên trong lòng hiểu rõ thê tử muốn gì, quay sang nhìn hai nữ nhi, trong lòng càng thêm do dự.
Ông quả thực nghiêng về phía tiểu nữ nhi, nhưng cũng không tiện nói trắng ra.
Trầm ngâm hồi lâu, ông mới cất lời:
“Bất luận là ai trong hai đứa được chọn làm Thái tử phi, tiểu vương cũng không có ý kiến. Nghe nói Thái tử điện hạ có ý định tự mình chọn người, chi bằng… cứ để Thái tử đến đây, đích thân chọn lựa.”
Lạc Vương phi liếc chồng một cái, trên khóe môi thấp thoáng ý cười.
Nàng biết, trượng phu vẫn nghiêng về phía nữ nhi của mình.
Ai ai cũng rõ, Thái tử tuy vừa trưởng thành nhưng nổi tiếng phong lưu, bên cạnh mỹ nhân thành đàn, mỗi người đều quốc sắc thiên hương. Nếu để hắn chọn, nhất định sẽ chọn cô nương hoạt bát, yêu kiều như Lạc Vân Triều. Còn Lạc Vân Hạ… chắc chắn sẽ bị gạt sang một bên.
Lạc Thanh Vũ nhếch môi, khóe mắt thoáng qua một tia giễu cợt. Nàng hiểu rõ tâm tư của hai người kia.
Nhưng nàng cũng chẳng bận tâm.
Vị trí Thái tử phi ấy, nàng không màng thì ai đoạt được cũng không sao. Có điều... nếu đã không màng, sao lại không thuận nước đẩy thuyền, mượn chút áy náy từ Lạc Hải Thiên để đòi hỏi một ít phúc lợi?
Ngay lúc nàng đang định mở miệng thì...
Đại Quốc Sư bỗng lên tiếng, giọng điệu vẫn thản nhiên như trước:
“Được rồi, vậy thì mời Thái tử đến lựa chọn.”
Một câu này vừa dứt, gần như khẳng định Lạc Vân Triều sẽ được chọn, kết quả đã như đóng đinh trên ván.
Trên gương mặt Lạc Vương phi rốt cuộc cũng không giấu nổi nét vui mừng. Ánh mắt nàng rơi vào gương mặt bị đánh đến sưng vù của con gái, âm thầm tính toán: Phải nhanh chóng chuẩn bị thuốc tiêu sưng, tranh thủ lúc Thái tử đến, gương mặt con bé phải khôi phục như cũ.
Lạc Hải Thiên cũng cảm thấy áy náy, liếc nhìn đại nữ nhi một cái, muốn nói lại thôi.
Lạc Thanh Vũ thu hết mọi biểu cảm vào mắt, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ:nếu lúc này không tranh thủ, thì còn đợi đến bao giờ?
Ngay lúc nàng định mở miệng đưa ra yêu cầu...
Đại Quốc Sư lại nhẹ nhàng lên tiếng, từng chữ như rơi xuống đất:
“Coi như bồi thường, bổn tọa sẽ nhận một trong hai người làm đệ tử.”
Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía nàng.
Lạc Hải Thiên nghe đến đó, mắt liền sáng rực, gần như không dám tin vào tai mình!
Đại Quốc Sư thong thả đứng dậy, giọng nói vang lên trong trẻo, êm như suối chảy:
“Hoàng hậu các triều đại đều là những nữ tử có niệm lực xuất chúng, là hộ quốc thần nữ. Nhưng Vân Hạ quận chúa đến giờ vẫn là kẻ phế tài về niệm lực. Cho nên… dù nàng trở về, cũng không đại diện được điều gì. Tuy nhiên, nàng lại sở hữu nốt chu sa hình hoa mai, dấu hiệu duy nhất của Hoàng hậu tương lai. Đây là chuyện hệ trọng, bổn tọa sẽ hồi cung bẩm báo, rốt cuộc ai được chọn làm Thái tử phi, vẫn nên để quốc quân định đoạt.”
Hắn liếc nhìn Lạc Hải Thiên một cái, nửa cười nửa không:
“Chẳng hay Vương gia trong lòng có nghiêng về vị quận chúa nào?”
Lạc Hải Thiên nghẹn lời!
Hai người đều là cốt nhục do ông sinh ra, rốt cuộc phải chọn ai?
Ánh mắt bất giác liếc về phía Lạc Vương phi.
Chỉ thấy nàng mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói:
“Vương gia, hai đứa đều là hài tử của thϊếp, tuy hai mà một. Dù ai làm Thái tử phi, thϊếp đều vui lòng. Mọi chuyện nên lấy đại cục làm trọng, chức vị Thái tử phi là quốc mẫu tương lai, là hộ quốc thần nữ, ảnh hưởng tới vận mệnh của cả nước. So với điều ấy, vinh nhục cá nhân sao có thể tính toán được?”
Lời nói nghe có vẻ công tâm, nghĩa khí.
Nhưng bất kỳ ai cũng biết, Lạc Vân Triều bẩm sinh đã có tư chất hơn người về niệm lực, ngoại trừ việc trên trán không có nốt chu sa, những điều kiện khác đều hoàn hảo. Còn Lạc Thanh Vũ thì sao? Ngoài việc có dấu chu sa ra, chẳng có điểm nào nổi bật, càng không hợp với vị trí Thái tử phi.
Lạc Hải Thiên trong lòng hiểu rõ thê tử muốn gì, quay sang nhìn hai nữ nhi, trong lòng càng thêm do dự.
Ông quả thực nghiêng về phía tiểu nữ nhi, nhưng cũng không tiện nói trắng ra.
Trầm ngâm hồi lâu, ông mới cất lời:
“Bất luận là ai trong hai đứa được chọn làm Thái tử phi, tiểu vương cũng không có ý kiến. Nghe nói Thái tử điện hạ có ý định tự mình chọn người, chi bằng… cứ để Thái tử đến đây, đích thân chọn lựa.”
Lạc Vương phi liếc chồng một cái, trên khóe môi thấp thoáng ý cười.
Nàng biết, trượng phu vẫn nghiêng về phía nữ nhi của mình.
Ai ai cũng rõ, Thái tử tuy vừa trưởng thành nhưng nổi tiếng phong lưu, bên cạnh mỹ nhân thành đàn, mỗi người đều quốc sắc thiên hương. Nếu để hắn chọn, nhất định sẽ chọn cô nương hoạt bát, yêu kiều như Lạc Vân Triều. Còn Lạc Vân Hạ… chắc chắn sẽ bị gạt sang một bên.
Nhưng nàng cũng chẳng bận tâm.
Vị trí Thái tử phi ấy, nàng không màng thì ai đoạt được cũng không sao. Có điều... nếu đã không màng, sao lại không thuận nước đẩy thuyền, mượn chút áy náy từ Lạc Hải Thiên để đòi hỏi một ít phúc lợi?
Ngay lúc nàng đang định mở miệng thì...
Đại Quốc Sư bỗng lên tiếng, giọng điệu vẫn thản nhiên như trước:
“Được rồi, vậy thì mời Thái tử đến lựa chọn.”
Một câu này vừa dứt, gần như khẳng định Lạc Vân Triều sẽ được chọn, kết quả đã như đóng đinh trên ván.
Trên gương mặt Lạc Vương phi rốt cuộc cũng không giấu nổi nét vui mừng. Ánh mắt nàng rơi vào gương mặt bị đánh đến sưng vù của con gái, âm thầm tính toán: Phải nhanh chóng chuẩn bị thuốc tiêu sưng, tranh thủ lúc Thái tử đến, gương mặt con bé phải khôi phục như cũ.
Lạc Hải Thiên cũng cảm thấy áy náy, liếc nhìn đại nữ nhi một cái, muốn nói lại thôi.
Lạc Thanh Vũ thu hết mọi biểu cảm vào mắt, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ:nếu lúc này không tranh thủ, thì còn đợi đến bao giờ?
Ngay lúc nàng định mở miệng đưa ra yêu cầu...
Đại Quốc Sư lại nhẹ nhàng lên tiếng, từng chữ như rơi xuống đất:
“Coi như bồi thường, bổn tọa sẽ nhận một trong hai người làm đệ tử.”
Ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía nàng.
Lạc Hải Thiên nghe đến đó, mắt liền sáng rực, gần như không dám tin vào tai mình!
9
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
