0 chữ
Chương 33
Chương 33
Thấy Đại Quốc Sư vẫn im lặng không lên tiếng, Lạc Hải Thiên cắn răng một cái, quyết định đánh liều, dứt khoát vung tay, liên tiếp tát lên mặt Lạc Vân Triều mấy cái:
“Đồ súc sinh, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại ngươi cho thật kỹ!”
Tuy không học qua võ công, nhưng dù sao ông cũng là nam tử trưởng thành, những cái tát ấy không hề nhẹ chút nào. Lạc Vân Triều khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp vốn có, giờ đã sưng tím từng mảng, nhìn mà không khỏi khiến người khác rùng mình.
Đại Quốc Sư vẫn ngồi nơi đó, tay khẽ nâng chén trà, thong thả nhấp từng ngụm nước, nhàn nhã đến mức như không hề để tâm đến chuyện xảy ra trước mặt.
Hắn không lên tiếng, Lạc Hải Thiên cũng không dám ngừng tay.
Lạc Thanh Vũ chỉ yên lặng đứng một bên, lười biếng quan sát vở kịch trước mặt, không biểu lộ gì. Giờ phút này, lấy bất biến ứng vạn biến, mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Tuy nàng chẳng mấy hứng thú với cái chức Thái tử phi gì kia, nhưng nàng cũng không cho phép bất kỳ ai khinh thường mình, càng không để ai có thể tùy tiện giẫm lên đầu mình mà trèo lên cao.
Ở Lạc phủ, nàng mới là đích nữ chính tông, còn Lạc Vân Triều chỉ là một nữ nhi do thϊếp thất sinh, vậy mà lại dám cậy thế cậy quyền, kiêu căng ngạo mạn? Hôm nay phải cho một bài học nhớ đời là đúng rồi!
Bỗng dưng, một giọng nói lo lắng vang lên ngoài cửa điện:
“Vương gia!”
Cửa bị đẩy ra, một phụ nhân dung mạo xinh đẹp, vận y phục màu xanh nhạt bước nhanh vào điện, phía sau còn có nha hoàn và vυ" già theo hầu nâng đỡ.
Vừa bước vào, thấy cảnh tượng trong điện, sắc mặt nàng ta biến đổi, lập tức cung kính hành lễ với người ngồi trên cao:
“Thϊếp thân ra mắt Quốc Sư đại nhân.”
Đại Quốc Sư nhẹ gật đầu:
“Vương phi không cần đa lễ.”
Vương phi? Lạc Thanh Vũ hơi nhướn mày.
Theo như nàng được biết, chỉ có chính thất mới được gọi là “vương phi”. Còn thϊếp thất dù được sủng ái đến mấy cũng chỉ là “phu nhân” mà thôi.
Nữ tử trước mặt thoạt nhìn chỉ độ hơn ba mươi, dung mạo thanh tú, đường nét có vài phần tương đồng với Lạc Vân Triều, hẳn là thân mẫu của nàng ta.
Nếu bà ta được xưng là vương phi, vậy mẫu thân của Lạc Vân Hạ nàng đâu? Vị chính thất năm xưa hiện giờ đang ở nơi nào? Đã bị phế bỏ, hay đã qua đời?
Trên đường về phủ mấy ngày gần đây, Lạc Thanh Vũ cùng Đại Quốc Sư tuy đi chung, nhưng hắn là người ít nói, mà nàng cũng chẳng chủ động dò hỏi. Lúc này, trong lòng nàng bỗng dấy lên nghi ngờ, khẽ liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ kia một cái.
Người được gọi là “vương phi” cũng nhanh chóng liếc nhìn Lạc Thanh Vũ, ánh mắt dừng lại rõ ràng trên nốt chu sa hình hoa mai giữa trán nàng, sắc mặt thoáng biến sắc!
Thì ra, vừa rồi bà ta còn đang ở hậu đường mong đợi tin vui từ chồng và con gái, ai ngờ chưa thấy tin mừng đâu, lại nghe tin nữ nhi của mình đang bị hành hung ngay trong đại điện. Chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân, bà đã cuống quýt chạy đến.
Bây giờ vừa nhìn thấy Lạc Thanh Vũ, bà lập tức hiểu ra tám chín phần câu chuyện.
Tuy nhiên, con gái bà vẫn đang bị đánh, nên lúc này bà cũng chẳng rảnh đi truy cứu nguyên do. Hành lễ với Đại Quốc Sư xong, bà liền bước nhanh tới, ôm lấy tay Lạc Hải Thiên, cũng quỳ sụp xuống, giọng run run van nài:
“Vương gia, xin người bớt giận! Dù Vân Triều có sai đi chăng nữa, cũng để thϊếp thân tự mình dạy dỗ. Vương gia cần gì phải tự mình ra tay, nếu làm hỏng mất dung mạo của con bé, chẳng phải sẽ quá đáng tiếc…”
Lạc Hải Thiên ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng vẫn chưa nguôi giận.
Ông yêu thương nữ nhi là thật, nhưng cũng hiểu rõ hậu quả khi chọc giận vị Đại Quốc Sư ngồi phía trên kia thì hậu quả không phải trò đùa!
Tuy chưa đến mức diệt môn, nhưng nếu Lạc Vân Hạ đã trở về, còn mang thân phận đích nữ chính tông, thì vị trí Thái tử phi hiển nhiên đã không còn là của Lạc Vân Triều. Khi đó, dù Đại Quốc Sư có ra tay diệt trừ Lạc Vân Triều, hoàng đế cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Thế nên, ông đánh nàng là để cứu nàng.
Đầy oán hận, ông vung tay, nghiến răng quát:
“Ngươi dạy cho tốt đứa con gái ngỗ ngược này! Dám vô lễ với Quốc Sư đại nhân, thật là quá to gan!”
“Đồ súc sinh, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại ngươi cho thật kỹ!”
Tuy không học qua võ công, nhưng dù sao ông cũng là nam tử trưởng thành, những cái tát ấy không hề nhẹ chút nào. Lạc Vân Triều khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp vốn có, giờ đã sưng tím từng mảng, nhìn mà không khỏi khiến người khác rùng mình.
Đại Quốc Sư vẫn ngồi nơi đó, tay khẽ nâng chén trà, thong thả nhấp từng ngụm nước, nhàn nhã đến mức như không hề để tâm đến chuyện xảy ra trước mặt.
Hắn không lên tiếng, Lạc Hải Thiên cũng không dám ngừng tay.
Lạc Thanh Vũ chỉ yên lặng đứng một bên, lười biếng quan sát vở kịch trước mặt, không biểu lộ gì. Giờ phút này, lấy bất biến ứng vạn biến, mới là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Ở Lạc phủ, nàng mới là đích nữ chính tông, còn Lạc Vân Triều chỉ là một nữ nhi do thϊếp thất sinh, vậy mà lại dám cậy thế cậy quyền, kiêu căng ngạo mạn? Hôm nay phải cho một bài học nhớ đời là đúng rồi!
Bỗng dưng, một giọng nói lo lắng vang lên ngoài cửa điện:
“Vương gia!”
Cửa bị đẩy ra, một phụ nhân dung mạo xinh đẹp, vận y phục màu xanh nhạt bước nhanh vào điện, phía sau còn có nha hoàn và vυ" già theo hầu nâng đỡ.
Vừa bước vào, thấy cảnh tượng trong điện, sắc mặt nàng ta biến đổi, lập tức cung kính hành lễ với người ngồi trên cao:
“Thϊếp thân ra mắt Quốc Sư đại nhân.”
“Vương phi không cần đa lễ.”
Vương phi? Lạc Thanh Vũ hơi nhướn mày.
Theo như nàng được biết, chỉ có chính thất mới được gọi là “vương phi”. Còn thϊếp thất dù được sủng ái đến mấy cũng chỉ là “phu nhân” mà thôi.
Nữ tử trước mặt thoạt nhìn chỉ độ hơn ba mươi, dung mạo thanh tú, đường nét có vài phần tương đồng với Lạc Vân Triều, hẳn là thân mẫu của nàng ta.
Nếu bà ta được xưng là vương phi, vậy mẫu thân của Lạc Vân Hạ nàng đâu? Vị chính thất năm xưa hiện giờ đang ở nơi nào? Đã bị phế bỏ, hay đã qua đời?
Trên đường về phủ mấy ngày gần đây, Lạc Thanh Vũ cùng Đại Quốc Sư tuy đi chung, nhưng hắn là người ít nói, mà nàng cũng chẳng chủ động dò hỏi. Lúc này, trong lòng nàng bỗng dấy lên nghi ngờ, khẽ liếc nhìn người phụ nữ đang quỳ kia một cái.
Thì ra, vừa rồi bà ta còn đang ở hậu đường mong đợi tin vui từ chồng và con gái, ai ngờ chưa thấy tin mừng đâu, lại nghe tin nữ nhi của mình đang bị hành hung ngay trong đại điện. Chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân, bà đã cuống quýt chạy đến.
Bây giờ vừa nhìn thấy Lạc Thanh Vũ, bà lập tức hiểu ra tám chín phần câu chuyện.
Tuy nhiên, con gái bà vẫn đang bị đánh, nên lúc này bà cũng chẳng rảnh đi truy cứu nguyên do. Hành lễ với Đại Quốc Sư xong, bà liền bước nhanh tới, ôm lấy tay Lạc Hải Thiên, cũng quỳ sụp xuống, giọng run run van nài:
“Vương gia, xin người bớt giận! Dù Vân Triều có sai đi chăng nữa, cũng để thϊếp thân tự mình dạy dỗ. Vương gia cần gì phải tự mình ra tay, nếu làm hỏng mất dung mạo của con bé, chẳng phải sẽ quá đáng tiếc…”
Lạc Hải Thiên ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng vẫn chưa nguôi giận.
Ông yêu thương nữ nhi là thật, nhưng cũng hiểu rõ hậu quả khi chọc giận vị Đại Quốc Sư ngồi phía trên kia thì hậu quả không phải trò đùa!
Tuy chưa đến mức diệt môn, nhưng nếu Lạc Vân Hạ đã trở về, còn mang thân phận đích nữ chính tông, thì vị trí Thái tử phi hiển nhiên đã không còn là của Lạc Vân Triều. Khi đó, dù Đại Quốc Sư có ra tay diệt trừ Lạc Vân Triều, hoàng đế cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Thế nên, ông đánh nàng là để cứu nàng.
Đầy oán hận, ông vung tay, nghiến răng quát:
“Ngươi dạy cho tốt đứa con gái ngỗ ngược này! Dám vô lễ với Quốc Sư đại nhân, thật là quá to gan!”
2
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
