0 chữ
Chương 16
Chương 16
“Ngao ô… ngao ô…”
Dưới sự tấn công của luồng sáng lam và lục, bảy tám con sói lập tức bị hất văng ra khỏi đội hình. Mặt đất rung lên, cơ thể chúng nặng nề đập xuống, không con nào đứng dậy được nữa. Trận hình vốn chặt chẽ của đàn sói bắt đầu rối loạn.
Đây là võ kỹ… hay ma pháp?
Dù trong lòng Lạc Thanh Vũ vô cùng chấn động, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh. Ngay lập tức, cô điều chỉnh lại chiến thuật, kịp thời chỉ huy đàn sói lùi về sau, thay đổi đội hình, hoán đổi vị trí một cách linh hoạt.
Hai luồng ánh sáng tiếp theo vừa phát ra, cô đã dự đoán trước mà ra hiệu cho bầy sói tản ra. Phần lớn kịp tránh thoát, chỉ có một con sói hơi chậm, bị ánh sáng quét trúng, lập tức mất mạng tại chỗ.
Huyền Minh và Huyền Băng trợn tròn mắt. Bầy sói có thể dàn trận thì đã là lạ, nay lại còn biết né chiêu? Còn chưa kịp phản ứng, đã có mười bốn con sói chia làm ba hướng, từ trên, giữa và dưới cùng lúc lao tới!
Tầm mắt nơi nào cũng đầy rẫy những chiếc răng nanh sắc nhọn!
“Chết tiệt! Đám sói này thật sự thành tinh rồi!” Huyền Băng hét lên, vội vàng bật người lên không trung, vừa kịp tránh được một đợt công kích. Dù vậy, vạt áo vẫn bị xé mất một mảng bởi hàm răng bén ngót của bầy sói.
“Không phải bọn sói thành tinh… mà là con nhóc đó!” Huyền Minh cũng bay lên, kinh ngạc nhìn xuống. Dưới mặt đất, đàn sói như từng đợt sóng đen trào dâng, tấn công có tổ chức, tiến lui nhịp nhàng, điều đó chỉ có thể do con người chỉ huy.
Lạc Thanh Vũ âm thầm siết chặt quyền chủ động.
Trận pháp cô dùng tuy đã thuần thục, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu phối hợp cùng bầy sói. Các con sói chưa thể hoàn toàn hiểu và phối hợp nhịp nhàng. Nếu cho cô nửa năm huấn luyện, cô tin mình có thể biến chúng thành một đội quân thực thụ. Khi đó, đừng nói hai tên pháp sư, dù thêm năm mười người nữa cũng chẳng là gì!
Nhưng… chúng biết bay, còn sói thì không.
Chỉ riêng điểm đó thôi đã là bất lợi lớn.
Huyền Minh và Huyền Băng không còn dám xem thường. Tuy ngoài miệng hay đấu đá, nhưng hai người đã quá quen phối hợp chiến đấu. Chỉ trao đổi ánh mắt, cả hai đồng loạt xuất chiêu.
Hai luồng ánh sáng – một lam, một lục – từ hai hướng trái phải đánh thẳng về phía Lạc Thanh Vũ!
Cô vốn đã luôn dõi theo nhất cử nhất động của hai người. Vừa thấy ánh mắt trao đổi, cô lập tức hiểu ra: mục tiêu lần này… là cô!
Không chờ hai luồng sáng phóng tới, cô dùng tay vỗ mạnh lưng con sói đang cưỡi.
Con sói ấy vốn cao lớn, khỏe mạnh, lập tức nhảy bật lên không, lao về phía bên phải — hướng gần một kỵ sĩ áo đen khác!
Tên kỵ sĩ kia lập tức biến sắc, vội định ra tay ngăn cản. Nhưng ngay lúc ấy, Lạc Thanh Vũ kéo đầu sói ngoặt gấp sang bên trái, khiến cú vọt trở thành đường vòng cung.
Hai luồng sáng lập tức mất mục tiêu chính, lại không thể đổi hướng kịp, lao thẳng về phía tên kỵ sĩ vừa rồi!
Huyền Minh và Huyền Băng biến sắc:
“Cẩn thận!”
Cẩn thận gì được nữa? Tên kỵ sĩ xui xẻo kia vốn chỉ là người đứng xem náo nhiệt, công lực không bằng ai, lại không ngờ chiến cuộc lại đột nhiên đổ ập xuống đầu mình!
Hai đại pháp sư cùng lúc giáp công, ai mà chịu nổi?
Trong giây lát, hắn chưa kịp phản ứng thì một vòng sáng mờ nhạt đã bao trùm quanh người, như một tấm khiên vô hình chặn lại tất cả.
“Rầm!”
Tiếng va chạm vang dội khiến tai hắn ù đi. Cả người hắn bị chấn động mạnh đến mức suýt ngất, trước mắt tối sầm, tai như có cả ngàn con chim nhỏ bay vòng vòng…
Dù vậy, hắn vẫn may mắn giữ được mạng sống.
Dưới sự tấn công của luồng sáng lam và lục, bảy tám con sói lập tức bị hất văng ra khỏi đội hình. Mặt đất rung lên, cơ thể chúng nặng nề đập xuống, không con nào đứng dậy được nữa. Trận hình vốn chặt chẽ của đàn sói bắt đầu rối loạn.
Đây là võ kỹ… hay ma pháp?
Dù trong lòng Lạc Thanh Vũ vô cùng chấn động, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh. Ngay lập tức, cô điều chỉnh lại chiến thuật, kịp thời chỉ huy đàn sói lùi về sau, thay đổi đội hình, hoán đổi vị trí một cách linh hoạt.
Hai luồng ánh sáng tiếp theo vừa phát ra, cô đã dự đoán trước mà ra hiệu cho bầy sói tản ra. Phần lớn kịp tránh thoát, chỉ có một con sói hơi chậm, bị ánh sáng quét trúng, lập tức mất mạng tại chỗ.
Huyền Minh và Huyền Băng trợn tròn mắt. Bầy sói có thể dàn trận thì đã là lạ, nay lại còn biết né chiêu? Còn chưa kịp phản ứng, đã có mười bốn con sói chia làm ba hướng, từ trên, giữa và dưới cùng lúc lao tới!
“Chết tiệt! Đám sói này thật sự thành tinh rồi!” Huyền Băng hét lên, vội vàng bật người lên không trung, vừa kịp tránh được một đợt công kích. Dù vậy, vạt áo vẫn bị xé mất một mảng bởi hàm răng bén ngót của bầy sói.
“Không phải bọn sói thành tinh… mà là con nhóc đó!” Huyền Minh cũng bay lên, kinh ngạc nhìn xuống. Dưới mặt đất, đàn sói như từng đợt sóng đen trào dâng, tấn công có tổ chức, tiến lui nhịp nhàng, điều đó chỉ có thể do con người chỉ huy.
Lạc Thanh Vũ âm thầm siết chặt quyền chủ động.
Trận pháp cô dùng tuy đã thuần thục, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu phối hợp cùng bầy sói. Các con sói chưa thể hoàn toàn hiểu và phối hợp nhịp nhàng. Nếu cho cô nửa năm huấn luyện, cô tin mình có thể biến chúng thành một đội quân thực thụ. Khi đó, đừng nói hai tên pháp sư, dù thêm năm mười người nữa cũng chẳng là gì!
Chỉ riêng điểm đó thôi đã là bất lợi lớn.
Huyền Minh và Huyền Băng không còn dám xem thường. Tuy ngoài miệng hay đấu đá, nhưng hai người đã quá quen phối hợp chiến đấu. Chỉ trao đổi ánh mắt, cả hai đồng loạt xuất chiêu.
Hai luồng ánh sáng – một lam, một lục – từ hai hướng trái phải đánh thẳng về phía Lạc Thanh Vũ!
Cô vốn đã luôn dõi theo nhất cử nhất động của hai người. Vừa thấy ánh mắt trao đổi, cô lập tức hiểu ra: mục tiêu lần này… là cô!
Không chờ hai luồng sáng phóng tới, cô dùng tay vỗ mạnh lưng con sói đang cưỡi.
Con sói ấy vốn cao lớn, khỏe mạnh, lập tức nhảy bật lên không, lao về phía bên phải — hướng gần một kỵ sĩ áo đen khác!
Tên kỵ sĩ kia lập tức biến sắc, vội định ra tay ngăn cản. Nhưng ngay lúc ấy, Lạc Thanh Vũ kéo đầu sói ngoặt gấp sang bên trái, khiến cú vọt trở thành đường vòng cung.
Huyền Minh và Huyền Băng biến sắc:
“Cẩn thận!”
Cẩn thận gì được nữa? Tên kỵ sĩ xui xẻo kia vốn chỉ là người đứng xem náo nhiệt, công lực không bằng ai, lại không ngờ chiến cuộc lại đột nhiên đổ ập xuống đầu mình!
Hai đại pháp sư cùng lúc giáp công, ai mà chịu nổi?
Trong giây lát, hắn chưa kịp phản ứng thì một vòng sáng mờ nhạt đã bao trùm quanh người, như một tấm khiên vô hình chặn lại tất cả.
“Rầm!”
Tiếng va chạm vang dội khiến tai hắn ù đi. Cả người hắn bị chấn động mạnh đến mức suýt ngất, trước mắt tối sầm, tai như có cả ngàn con chim nhỏ bay vòng vòng…
Dù vậy, hắn vẫn may mắn giữ được mạng sống.
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
