TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Gã thợ săn run rẩy chỉ tay về phía Lạc Thanh Vũ: “Chính là nó! Chính nó đã sống lại từ cõi chết, rồi chỉ huy lũ sói phá vây phản công lại chúng tôi!”

“Lang yêu?” Giọng nói lạnh băng vang lên từ phía người dẫn đầu. Đôi mắt như lưỡi dao lóe sáng giữa làn khí lạnh, hướng thẳng về phía Lạc Thanh Vũ.

Cô ngồi thẳng lưng trên lưng sói, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, giọng khàn nhẹ nhưng đầy dứt khoát: “Tôi không phải lang yêu. Tôi là người!”

“Không, không! Nó chính là lang yêu! Khi chúng tôi bị tấn công, nó luôn cưỡi trên lưng sói chỉ huy đàn sói tấn công! Rõ ràng đêm qua nó đã bị chúng tôi gϊếŧ chết, vậy mà bây giờ lại sống lại!” Gã thợ săn sợ người khác không tin lời mình, liều mạng giải thích.

“Ồ… vậy thì thật lạ đấy.” Giọng của tên kỵ sĩ mặc đồ đen nghe càng lạnh hơn. Hắn nhìn Lạc Thanh Vũ một lượt từ đầu tới chân, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ và hiếu kỳ: “Thứ này nhìn qua hơi giống người, lại còn biết nói tiếng người… chẳng lẽ là lang tu luyện thành tinh?”

Lúc này, trời đã rạng. Tuy mặt trời chưa hoàn toàn ló rạng, nhưng cũng đủ để nhìn rõ mọi thứ.

Khóe môi Lạc Thanh Vũ nhếch lên, trong mắt ánh lên một tia sắc lạnh.

Thứ này? Cô đường đường là người, sao lại bị gọi là “thứ này”?

Cô ngẩng đầu lên, không khách sáo đáp lại: “Là người thì đương nhiên biết nói tiếng người. Chỉ có không phải người mới thấy ai cũng giống đồ vật.”

Lời nói của cô đầy ẩn ý, khiến tên kỵ sĩ kia khựng lại một chút mới hiểu ra mình vừa bị mắng bóng gió. Hắn hừ lạnh một tiếng: “Nếu là người, vậy tại sao lại ở cùng bầy sói? Còn chỉ huy chúng tấn công thôn dân?”

“Bởi vì bọn họ đã nhốt tôi vào l*иg sắt như một con mồi sống để dẫn dụ đàn sói tới gϊếŧ. Họ xem tôi là công cụ. Tôi chẳng qua chỉ muốn bắt họ trả một chút giá thôi!” Giọng cô bình thản, nhưng từng từ như mang theo lưỡi dao, sắc lạnh giữa gió sớm.

“Ồ?” Tên kỵ sĩ kia thoáng sửng sốt. Hắn không ngờ “con lang yêu” trước mặt lại nói chuyện trật tự, lý lẽ rõ ràng như vậy.

Hắn chăm chú nhìn lại Lạc Thanh Vũ. Một thân áo choàng da thú rộng thùng thình, thắt một nút ở eo, tóc tai rối bời thành từng búi, mặt mày đen nhẻm, xấu xí khó coi. Thế nhưng… ánh mắt lại sáng trong, sống động khác thường. Nhìn kỹ, quả thật là một thiếu nữ chứ không phải yêu vật gì.

Nhưng nhìn đôi tay khẳng khiu, rám nắng, mái tóc xù như ổ chim, làn da thô ráp sần sùi… quả thực chẳng giống người.

Hắn có phần do dự, liếc mắt nhìn về phía cỗ xe ngựa hoa lệ, rồi thúc ngựa tiến lên, cúi người cung kính hỏi: “Quốc Sư đại nhân, ngài thấy thế nào?”

Một giọng nói thản nhiên từ trong xe vang lên, nhẹ như gió thoảng: “Gϊếŧ đi.”

Ba chữ tưởng như rất nhẹ, nhưng lại là lời tuyên án tử hình không thể kháng cự — dành cho cả Lạc Thanh Vũ và đàn sói đang đứng quanh cô.

Cơ thể cô khẽ run, nhưng chỉ một giây sau, cô bật cười lạnh: “Tôi tưởng Quốc Sư là bậc đại nhân từ bi, hóa ra cũng chỉ là một kẻ gϊếŧ người không cần hỏi đúng sai!”

Dứt lời, cô nâng tay ra hiệu, miệng khẽ phát ra tiếng lang ngữ trầm thấp.

Lập tức, đàn sói phần phật tản ra, vây kín xung quanh hai mươi người cùng chiếc xe ngựa ở giữa, như một vòng vây khép chặt.

Nếu bọn họ không chừa cho cô một con đường sống — vậy thì đừng mong cô nương tay!

Hiện tại, đàn sói còn lại khoảng sáu, bảy chục con, gấp ba lần số người trước mặt.

Ai sẽ chết, ai sẽ sống… còn chưa biết được đâu!

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.