TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20: Tình yêu vườn trường (20)

Giang Tầm đột ngột lên tiếng, đôi mắt lạnh lẽo như băng của hắn lúc này lại rực lên ngọn lửa, trong đáy mắt còn ẩn chứa một cảm xúc nào đó mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.

Hắn lạnh giọng cảnh cáo: "Đừng quá đáng."

Thiếu niên thanh lãnh vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo và thờ ơ như thường lệ, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời nói vừa rồi của Mạc Huyên không chỉ đâm vào Bạch Lâm, mà còn giống như đâm thẳng vào chính mình, vô cớ khiến Giang Tầm cảm thấy bực bội.

Bùi Sơ hờ hững giơ tay lên, thầm tán thưởng nam chính công rất biết cách bảo vệ vợ mình, nhưng ngoài mặt chỉ che miệng, lười biếng ngáp một cái. Băng gạc trên tay phải hắn vẫn loang lổ vết máu đỏ chói mắt.

Bạch Lâm im lặng một lúc, rồi lặng lẽ lùi ra xa khỏi Bùi Sơ.

Khuôn mặt cậu đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thậm chí có thể ngẩng đầu mỉm cười trấn an Giang Tầm và Mạc Thanh, như thể sự nhục nhã vừa rồi chưa từng xảy ra.

Dưới mái hiên đêm mưa, dáng vẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện của thiếu niên lại khiến người khác không khỏi xót xa. Cậu cúi đầu với Mạc Thanh, lễ phép nói: “Cảm ơn Mạc tiên sinh đã có lòng, hôm nay đã làm phiền ngài quá nhiều, không dám phiền thêm nữa.”

Rồi cậu lại quay sang Giang Tầm, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay cũng cảm ơn cậu, nhưng đã tan học rất lâu rồi, cậu nên về sớm đi.”

Nói xong, Bạch Lâm quay người lao thẳng vào màn mưa, vừa chạy vừa quay đầu cười vẫy tay với hai người, hô to: “Tôi tự gọi xe về được, đừng lo lắng. Tạm biệt.”

Cứ như vậy, Bạch Lâm dầm mình trong cơn mưa ngày một xa dần, bóng dáng gầy gò nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt, nhếch nhác cô độc, chẳng khác nào chiếc áo khoác bị vứt bỏ ngoài kia, không ai đoái hoài đến.

Giang Tầm là người đầu tiên lao vào màn mưa đuổi theo cậu, không nói lời nào nhưng sự quan tâm và bảo vệ hắn dành cho Bạch Lâm lại vô cùng rõ ràng.

Chỉ là trước khi rời đi, ánh mắt hắn vẫn không nhịn được mà liếc nhìn người đang tựa lưng vào tường, Bùi Sơ.

Dự đoán không sai, vẻ mặt người đó vẫn là thờ ơ như cũ.

Giang Tầm mím môi thu hồi ánh mắt, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn khó hiểu.

Hắn sải bước rời đi, không quay đầu lại mà tiếp tục đuổi theo Bạch Lâm.

Dưới mái hiên, chớp mắt đã chỉ còn lại hai người, Mạc Thanh và Bùi Sơ.

Mưa chảy dọc theo mái hiên, dần dần nối thành từng sợi mảnh, phản chiếu ánh đèn neon xa xa, tựa như một bức rèm lộng lẫy mơ hồ.

Đột nhiên, Bùi Sơ cảm thấy thế giới trước mắt trở nên tối đi, giống như khung hình trong bộ phim cũ bị mờ nhòe, ngay cả góc quay cũng trở nên mông lung lay động.

Hắn khẽ nhéo tay mình, lặng lẽ lấy ra một bao thuốc từ trong túi.

Rút một điếu, cúi đầu châm lửa.

Khói thuốc lượn lờ bốc lên, khiến Bùi Sơ sặc đến mức khẽ ho vài tiếng.

Bước chân vừa định tiến lên của Mạc Thanh đột nhiên dừng lại, quay đầu liền thấy thiếu niên phía sau mình đã bắt đầu hút thuốc.

Hình ảnh Mạc Huyên nhẫn tâm sỉ nhục bạn học vẫn còn đọng lại trong đầu anh, lúc này sự chán ghét từ tận đáy lòng lại một lần nữa dâng lên, không hề che giấu.

Anh lạnh lùng nói: "Trường cấp 3 Bác Dụ không cho phép học sinh hút thuốc."

“Vậy thì sao?”

Bùi Sơ nhẹ nhàng gạt tàn thuốc trên đầu ngón tay, ngẩng đầu nhìn Mạc Thanh một cái, vẻ mặt không chút để ý. "Mạc giám đốc định trừ điểm em sao?"

Thái độ thờ ơ của Bùi Sơ khiến ánh mắt Mạc Thanh càng thêm chán ghét, anh quay đi, dường như không muốn nhìn hắn nữa.

Bùi Sơ cũng không quan tâm, quay đầu lại, qua làn mưa mờ ảo phản chiếu ánh đèn đủ màu sắc, trong tầm mắt mờ mịt của hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người kéo theo một người khác vào xe.

Hắn không thèm để tâm nữa, quay mắt đi.

Mạc Thanh rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, anh thở phào nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng trong lòng đã được buông xuống.

Dưới mái hiên, cả hai không ai lên tiếng.

Một người đứng thẳng nhìn về phía xa, một người thì lười biếng dựa vào tường hút thuốc.

Im lặng lan tỏa trong mưa, mãi cho đến khi điếu thuốc trong tay Bùi Sơ cháy hết, tài xế của Mạc gia mới từ từ đến nơi.

Cơn hoa mắt đến thật nhanh, rồi cũng qua đi.

Bùi Sơ giữ vẻ mặt bình thản bước lên xe, không ai nhận ra có gì khác thường.

Mạc Thanh nhận lấy chiếc ô mà tài xế đưa, nhưng không lên xe cùng Bùi Sơ.

Thực tế nếu không phải cơn mưa quá lớn, anh cũng chẳng muốn phải ở dưới một mái hiên cùng Mạc Huyên lâu như vậy. Lúc này, tài xế đã đưa ô, anh không quay đầu mà bước thẳng về phía chiếc xe của mình.

Bùi Sơ cũng không quan tâm, tựa lưng vào ghế sau của xe, nhắm mắt lại, mệt mỏi thϊếp đi.

***

Khi Bùi Sơ hoàn toàn không vướng bận gì và chìm vào giấc ngủ.

Câu chuyện vẫn tiếp tục trôi theo quỹ đạo của nó, chậm rãi và vững vàng.

Trong nguyên tác, sau khi Bạch Lâm bị Mạc Huyên xỉ nhục, Giang Tầm đã đưa cậu về nhà, bảo vệ cậu khỏi những tổn thương tinh thần.

Và trong đêm mưa này, Giang Tầm cũng đưa Bạch Lâm về nhà.

Bạch Lâm lúc đầu có vẻ do dự, nhưng Giang Tầm lại kiên quyết, vừa lúc tài xế Giang gia đã đến, Giang Tầm im lặng kéo người thiếu niên chật vật nhếch nhác lên xe.

5

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.