0 chữ
Chương 47
Chương 47
Có thời gian đó, cậu còn thà về nhà viết bản thảo kiếm tiền thì hơn.
“Cậu không muốn nói chuyện với tôi một chút à?” Thành Hàn hỏi, “Dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ, gặp lại sau sáu năm, chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tô Thanh: Thật sự là không có chút nào cả!
Nói cái gì?
Nói rằng tôi với anh có hai đứa con?
Nói tụi nhỏ giờ biết đi siêu thị rồi?
Nói anh có muốn xem chúng giống tôi hay giống anh hơn không?
Nếu không nhắc đến sáu năm kia, có khi Tô Thanh còn có thể nói với Thành Hàn đôi câu, nhưng chỉ cần Thành Hàn muốn khơi lại chuyện sáu năm ấy, thì cậu chẳng muốn dây dưa gì nữa.
“Không có.” Tô Thanh đáp lãnh đạm, “Tôi còn phải làm việc, phải về rồi.”
Thành Hàn: …
Anh cảm thấy cậu thật sự quá lạnh lùng.
Sáu năm xa cách, trong khi anh vẫn ôm hy vọng ngóng chờ, thì Tô Thanh lại chẳng muốn thốt thêm một lời.
Nhưng mà, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, hy vọng kia của anh vốn chẳng trong sáng gì, nên cũng không có tư cách trách cứ cậu.
Hơn nữa, anh vốn chẳng có lập trường gì để trách móc Tô Thanh cả.
Ngay từ đầu đến cuối, đều là anh chủ động theo đuổi Tô Thanh, còn Tô Thanh lúc nào cũng tỏ thái độ rất rõ ràng — kể cả sáng nay gặp lại, Tô Thanh còn chẳng muốn liếc nhìn anh, quay người liền tính bỏ đi ngay giữa đám đông.
Chỉ là, biết thì biết vậy, mà lòng Thành Hàn vẫn không tránh được có chút hụt hẫng.
Sao cậu ấy lại không thể thân thiết với anh một chút?
Chẳng lẽ anh đáng ghét đến vậy sao?
Thành Hàn thở dài, đứng dậy, “Đi thôi.”
Tô Thanh gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.
Đến cửa khách sạn, Thành Hàn lại không rời đi ngay, mà quay đầu nhìn Tô Thanh, nói: “Cậu đứng đây đợi nhé, tôi đi lái xe lại.”
Tô Thanh: ???
“Tôi tự đi cũng được mà.”
“Cậu còn phải làm việc đúng không? Về sớm một chút, làm sớm một chút.” Thành Hàn nói xong, xoay người đi về phía xe.
Tô Thanh nhìn bóng lưng anh, cảm thấy sáu năm không gặp, dường như anh chẳng thay đổi gì mấy.
Vẫn cao ráo như trước, vẫn tuấn tú như trước, vẫn ổn trọng như trước.
Dù là hiện tại hay quá khứ, thái độ của cậu với Thành Hàn thật ra chưa từng dễ chịu, nhưng Thành Hàn với cậu luôn dịu dàng, ngoại trừ lần đầu hiểu lầm là cậu bỏ thuốc anh nên có mấy lời khó nghe, về sau anh luôn khách khí.
Sự khách khí ấy tuy có xen lẫn chút ý đồ, nhưng dù là ở đâu, vào thời điểm nào, anh đều giữ được thái độ như vậy, khiến cho những ý đồ đó cũng không còn quá đáng ghét.
Huống chi, anh còn đưa tiền cho cậu.
“Cậu không muốn nói chuyện với tôi một chút à?” Thành Hàn hỏi, “Dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ, gặp lại sau sáu năm, chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Tô Thanh: Thật sự là không có chút nào cả!
Nói cái gì?
Nói rằng tôi với anh có hai đứa con?
Nói tụi nhỏ giờ biết đi siêu thị rồi?
Nói anh có muốn xem chúng giống tôi hay giống anh hơn không?
Nếu không nhắc đến sáu năm kia, có khi Tô Thanh còn có thể nói với Thành Hàn đôi câu, nhưng chỉ cần Thành Hàn muốn khơi lại chuyện sáu năm ấy, thì cậu chẳng muốn dây dưa gì nữa.
“Không có.” Tô Thanh đáp lãnh đạm, “Tôi còn phải làm việc, phải về rồi.”
Thành Hàn: …
Anh cảm thấy cậu thật sự quá lạnh lùng.
Sáu năm xa cách, trong khi anh vẫn ôm hy vọng ngóng chờ, thì Tô Thanh lại chẳng muốn thốt thêm một lời.
Hơn nữa, anh vốn chẳng có lập trường gì để trách móc Tô Thanh cả.
Ngay từ đầu đến cuối, đều là anh chủ động theo đuổi Tô Thanh, còn Tô Thanh lúc nào cũng tỏ thái độ rất rõ ràng — kể cả sáng nay gặp lại, Tô Thanh còn chẳng muốn liếc nhìn anh, quay người liền tính bỏ đi ngay giữa đám đông.
Chỉ là, biết thì biết vậy, mà lòng Thành Hàn vẫn không tránh được có chút hụt hẫng.
Sao cậu ấy lại không thể thân thiết với anh một chút?
Chẳng lẽ anh đáng ghét đến vậy sao?
Thành Hàn thở dài, đứng dậy, “Đi thôi.”
Tô Thanh gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.
Đến cửa khách sạn, Thành Hàn lại không rời đi ngay, mà quay đầu nhìn Tô Thanh, nói: “Cậu đứng đây đợi nhé, tôi đi lái xe lại.”
“Tôi tự đi cũng được mà.”
“Cậu còn phải làm việc đúng không? Về sớm một chút, làm sớm một chút.” Thành Hàn nói xong, xoay người đi về phía xe.
Tô Thanh nhìn bóng lưng anh, cảm thấy sáu năm không gặp, dường như anh chẳng thay đổi gì mấy.
Vẫn cao ráo như trước, vẫn tuấn tú như trước, vẫn ổn trọng như trước.
Dù là hiện tại hay quá khứ, thái độ của cậu với Thành Hàn thật ra chưa từng dễ chịu, nhưng Thành Hàn với cậu luôn dịu dàng, ngoại trừ lần đầu hiểu lầm là cậu bỏ thuốc anh nên có mấy lời khó nghe, về sau anh luôn khách khí.
Sự khách khí ấy tuy có xen lẫn chút ý đồ, nhưng dù là ở đâu, vào thời điểm nào, anh đều giữ được thái độ như vậy, khiến cho những ý đồ đó cũng không còn quá đáng ghét.
Huống chi, anh còn đưa tiền cho cậu.
2
0
1 ngày trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
