TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44: Đại bàng đã vỗ cánh bay cao

Vết sẹo nào? Tô Thanh đang mơ màng, ánh mắt thuận theo hướng anh nhìn xuống.

Thành Hàn đang nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ngắn trên bụng cậu.

Vết sẹo không dài, chỉ là một đường mảnh như tơ liễu rơi xuống.

Tô Thanh bỗng chốc tỉnh táo lại.

“Anh hỏi cái đó làm gì?” Giọng cậu có phần lớn, như thể cố tình phô trương thanh thế để che đi nỗi chột dạ trong lòng.

“Còn mở máy nữa không?!”

“Mở mở mở.” Thành Hàn thấy khuôn mặt đã đỏ bừng của cậu, liền dịu giọng dỗ dành: “Tôi chỉ là lo cho cậu thôi mà. Sáu năm trước, bụng cậu vẫn chưa có vết sẹo này.”

Nói thừa! Khi đó cậu còn chưa sinh con mà!

“Cậu nhớ nhầm rồi.” Tô Thanh nói dối không chớp mắt, “Khi đó cậu vừa uống rượu vừa dính thuốc, trí nhớ đó đáng tin à? Tôi có từ trước khi học cấp ba rồi.”

Thành Hàn dù thấy không hợp lý — phải biết ba tháng đầu tiên, mỗi tối anh đều tua đi tua lại bản ghi hình trong xe để xem.

Đừng nói sẹo dễ thấy thế này, đến cả nốt ruồi trên người Tô Thanh anh cũng nhớ như in.

Nhưng dù sao thì đó cũng là trong mơ, mà khi ấy anh thực sự vừa uống rượu lại bị chuốc thuốc, nhớ sai cũng là điều dễ hiểu.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo kia.

Tô Thanh bất giác rùng mình.

Cậu nhìn Thành Hàn cúi đầu, môi chạm vào vết sẹo mà cậu cố tình giữ lại.

Anh không biết vết sẹo ấy có ý nghĩa gì, càng không biết chính từ nơi đó, con của họ — Tô Bạch và Tô Ngạo — đã đến với thế giới này.

Anh chẳng biết gì cả, thế mà giờ lại đang hôn lên nơi con anh ra đời.

Ngay khoảnh khắc ấy, Tô Thanh bỗng thấy mềm lòng.

Họ rõ ràng chẳng có quan hệ gì với nhau.

Vậy mà Tô Bạch và Tô Ngạo lại cùng lúc có liên quan tới cả hai người.

Họ dường như xa lạ, nhưng lại chia sẻ với nhau một sự gắn bó mà người ngoài không thể có được.

“Lúc khác, tôi đưa cậu một lọ thuốc nhé,” Thành Hàn ngẩng đầu nhìn cậu, “rất hiệu quả với sẹo như vậy.”

“Không cần.” Tô Thanh từ chối ngay.

Lúc khâu vết thương, Trương Kinh từng định mời bác sĩ bên chỉnh hình khâu lại giúp để không để lại sẹo, nhưng chính cậu đã muốn giữ lại — như một minh chứng rằng đứa trẻ đó thật sự sinh ra từ thân thể của cậu.

“Cậu mau lái xe đi.” Tô Thanh trở mình nằm xuống gối, lấy tay che mặt.

Thành Hàn lại hôn lên vết sẹo một lần nữa, rồi mới chuyển sang những nơi khác.

Tô Thanh bị Thành Hàn hôn đến mức đầu óc choáng váng, chưa kịp phản ứng thì đại bàng đã “vỗ cánh bay cao” rồi.

1

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.