TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34: Hai bé con

“Xong rồi.” Tô Thanh cho những quả cà chua bi cuối cùng vào hộp ăn nhỏ, đậy nắp lại rồi quay người đi về phía cô bé.

“Ba chuẩn bị chút hoa quả cho con và anh trai, nếu đói thì hai đứa ăn trước nhé.”

Vừa nói, Tô Thanh vừa đưa hộp cơm nhỏ trong tay ra trước mặt cô bé cho xem.

Tô Bạch vươn tay ra, giọng ngọt như đường: “Hay quá~ Ba, để con cầm giúp ba.”

“Không cần.”

Tô Thanh thu lại hộp cơm trước mặt con bé, bước ra khỏi bếp, lần lượt nhét hai hộp nhỏ vào cặp sách của hai đứa trẻ.

Vừa xong thì cánh cửa nhà vệ sinh cách đó không xa mở ra, một cậu bé mặc áo khoác đen đi ra.

Đôi đồng tử của Tô Ngạo đen láy, mái tóc đen nhánh rũ xuống hàng lông mày sắc như kiếm, nếp gấp sâu giữa mí mắt khiến hàng mi cong vυ"t càng thêm rậm rạp.

“Ba chuẩn bị trái cây cho tụi mình đó.” Tô Bạch ngọt ngào nhìn anh trai nói.

Tô Ngạo chỉ “ừ” một tiếng, bước tới trước ghế sofa, đeo cặp lên lưng, thuận tay cầm luôn cặp sách của Tô Bạch.

“Con tự đeo được.” Tô Bạch bước tới, chìa tay đòi lại cặp.

“Không sao.” Tô Ngạo dửng dưng đáp, “Đi thôi.”

Nói rồi, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thanh.

Tô Thanh gật đầu, cầm chìa khóa, dẫn hai đứa trẻ ra khỏi nhà.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai đứa nhập học lớp một, nói thật lòng, Tô Thanh vẫn có chút lo.

Không phải lo con trai hay con gái của mình không giỏi, mà là…

“Tiểu Bạch, nếu có bạn trai nào tặng đồ cho con thì sao?”

Tô Bạch không hề do dự: “Con sẽ nói với bạn ấy là con không cần.”

“Nếu người ta cứ khăng khăng tặng thì sao?”

Tô Bạch đáp: “Xem thử con có thích hay không, nếu thích thì nhận tạm rồi đem về cho ba xem, không thích thì gọi anh con tới.”

Tô Thanh rất hài lòng: “Ừ, bảo người ta đưa cho con trước mặt người khác, ít nhất là trước mặt anh con, đừng có để chỉ có hai người, hiểu chưa?”

“Hiểu ạ.” Tô Bạch trả lời.

“Còn Tiểu Ngạo thì sao?” Tô Thanh quay sang con trai bên trái mình, “Mới khai giảng, con đừng gây chuyện đánh nhau đấy nhé?”

Tô Ngạo bĩu môi, vẻ mặt cực ngầu: “Chắc là không đâu.”

“Chắc là?”

“Miễn là bọn nó không ra tay trước.”

Tô Ngạo ngẩng đầu nhìn Tô Thanh: “Con hứa sẽ không chủ động dùng vũ lực.”

Tô Thanh: …Thôi thì chỉ biết cầu mong bọn trẻ trong lớp của con trai ngoan ngoãn một chút.

Cũng chẳng trách cậu phải lo xa làm gì, hai đứa này từ nhỏ đã khiến người ta không thể xem thường rồi!

Tô Bạch, từ khi còn nằm nôi chưa biết đi, mỗi lần có bé trai đồng trang lứa đi ngang qua là y như rằng nhoẻn cười với con bé. Dù mới một giây trước còn đang khóc oe oe, nhưng chỉ cần Tô Bạch mở to đôi mắt tròn xoe nhìn lại, đối phương lập tức nín bặt, cứ thế trân trân nhìn chằm chằm.

1

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.