TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Quá hoang đường

Dựa vào thân phận của Thành Hàn, dù có bệnh gì cũng sẽ bỏ tiền ra chữa cho bằng sạch. Hơn nữa, anh ta là nam phụ luôn si mê nữ chính nhưng không được đáp lại, làm gì có khả năng mắc bệnh không tiện nói ra chứ?

Vậy nên, chắc là không vấn đề gì đâu.

"Cảm giác như không có bệnh."

Trương Kinh gật gù, sau đó cố tình hỏi tiếp: "Vậy người này tôi có quen không?"

Khoan đã, tại sao chỉ vì câu "không có bệnh" mà có thể suy luận ra người đó là người quen của anh ta chứ?

Tô Thanh không muốn nói dối bạn thân nhất, bèn chớp mắt một cái, rồi nhẹ giọng đề nghị: "Chúng ta có thể bỏ qua chủ đề này không?"

"Được thôi." Trương Kinh không truy hỏi nữa, nhưng lập tức chuyển sang một vấn đề khác. "Vậy còn đứa trẻ thì sao? Cậu tính thế nào?"

Tô Thanh: "…"

"Không cần vội." Trương Kinh an ủi, "Dù gì chuyện này cũng quá bất ngờ, cậu cứ suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định."

"Hơn nữa…"

"Hơn nữa?" Tô Thanh nghi hoặc.

“Hơn nữa, cậu mang thai… hình như còn là song sinh.” Trương Kinh nhìn chằm chằm vào hình ảnh siêu âm, thần sắc có chút vi diệu.

Tô Thanh: ???!!!

“Cậu vừa nói cái gì?!”

“Không phải tôi nói, mà là siêu âm hiển thị như thế.” Trương Kinh đưa kết quả siêu âm ra trước mặt cậu, “Vậy nên, chuyện này rốt cuộc là sinh hay không sinh, cậu nhất định phải cân nhắc cho kỹ.”

Tô Thanh: …

Cậu lặng lẽ liếc nhìn hình ảnh siêu âm trong tay Trương Kinh. Sao lại có con được chứ?

Mà lại còn là song sinh!

Chuyện này… nghe cũng quá hoang đường rồi.

Cả một ngày dài, Tô Thanh cứ mãi quẩn quanh suy nghĩ về hai đứa trẻ trong bụng. Đến mức tối đến, ngay cả trong giấc mộng cũng bị chúng ám ảnh.

Cậu đi siêu thị, một đứa trẻ đột nhiên thò đầu ra khỏi hộp bánh quy, gọi cậu: “Ba ơi!”

Cậu tản bộ trong công viên, một đứa bé chui ra từ nụ hoa, gọi cậu: “Ba ơi!”

Ngay cả lúc cậu vào rạp chiếu phim, cũng có một nhóc con bật lên từ thùng bỏng ngô, giơ tay chào cậu: “Ba ơi!”

Đến khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Tô Thanh thậm chí còn có chút mơ hồ…

Rốt cuộc là cậu chỉ mơ thấy mình mang thai, hay thật sự cậu đang mang thai đây?

Cậu lập tức cầm điện thoại gọi cho Trương Kinh.

Điện thoại vừa kết nối, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã dõng dạc tuyên bố: “Không sai đâu, không phải mơ, cậu thực sự đã có thai rồi, chân chân thực thực mà có thai rồi. Không tin thì tự véo mình đi.”

Tô Thanh: … Được rồi, đến đây thì cậu đã hiểu rõ rồi.

Cậu cúp máy, cúi đầu nhìn xuống bộ đồ ngủ trên người.

Xuống giường, cậu đi tới trước gương toàn thân, vén áo ngủ lên, nhìn chằm chằm vào vùng bụng phẳng lì của mình trong gương.

Mình có mập lên không?

Có thay đổi gì không?

Hình như… có hơi tròn hơn một chút?

2

0

1 ngày trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.