0 chữ
Chương 15
Chương 15: Cái gì mà mang thai
Trương Kinh thấy cậu về, liền lo lắng hỏi: "Không khỏe à?"
"Có chút buồn nôn."
"Sao tự nhiên lại buồn nôn?"
"Tôi biết thế quái nào được?" Tô Thanh nhìn anh, "Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Trương Kinh: "… Tôi là bác sĩ, chứ đâu phải thần tiên."
"Thế còn ăn được không?" Trương Kinh hỏi với vẻ nghiêm túc.
"Phải ăn được." Tô Thanh dứt khoát đáp.
Nói xong, cậu tiếp tục gắp thức ăn trong nồi lẩu, ai ngờ ăn được vài miếng, cảm giác ghê cổ lại dâng trào. Tô Thanh vội lấy khăn giấy nhả hết đồ ăn ra.
Trương Kinh nhìn cậu như vậy, đũa trên tay cũng ngừng giữa không trung.
"Nhìn tình trạng của cậu, không biết còn tưởng cậu mang thai đấy."
Tô Thanh: …
"Tôi là đàn ông." Cậu cạn lời.
"Thì tôi bảo là không biết còn tưởng mà." Trương Kinh cười khoái trá.
Tô Thanh liếc anh một cái, tiếp tục ăn.
Một bữa lẩu, Tô Thanh nôn đến bốn lần. Cuối cùng, cả hai đều ăn chẳng được bao nhiêu. Cậu không dám ăn nhiều, sợ lại nôn ra. Trương Kinh thì thấy cậu ăn không ngon, cũng ngại ăn nhiều trước mặt cậu – sợ cậu thèm.
Sau khi ăn xong về đến nhà, Tô Thanh quả thật không còn muốn nôn nữa, nhưng cũng chẳng còn chút sức lực, nằm xuống giường ngủ từ sớm.
Cậu vốn nghĩ chuyện này chỉ là một sự cố bất chợt. Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện sự cố không nằm ở bữa ăn hôm đó, mà là chính bản thân cậu!
Thứ Ba, cậu gọi một phần lẩu cay về nhà, vừa đưa vào miệng— Ọe!
Thứ Tư, cậu đặt một phần thịt kho tàu, vừa bưng ra bàn— Ọe!
Thứ Năm, Trương Kinh chuyển khoản cho cậu năm mươi đồng, cậu hào phóng mua một phần gà cay về ăn, vừa ngửi thấy mùi thơm— Ọe!
Trương Kinh: …
"Cậu chắc là không có vấn đề gì chứ?"
Tô Thanh: "… Chắc… chắc là không."
Trương Kinh đầy hoài nghi: "Thế mấy ngày nay cậu ăn gì mà không nôn?"
"Salad rau, salad trái cây, salad rau trộn trái cây."
Trương Kinh: …
"Hay là đi khám thử xem?" Anh đề nghị, "Vừa hay mai tôi trực ca sáng, cậu qua đây, tôi xem giúp cậu."
"Không cần đâu." Tô Thanh từ chối, "Tôi có thể có chuyện gì chứ?"
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh, hiểu chưa? Đợi đến lúc có chuyện thật thì không kịp đâu. Tôi đặt lịch khám cho cậu rồi đấy, nếu mai không đến, tuần sau cậu chuyển khoản lại tôi năm mươi đồng đi."
Tô Thanh: …
Không còn cách nào khác, hôm sau cậu đành đến bệnh viện kiểm tra.
Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra xong… suýt chút nữa giật mình đến rớt cả linh hồn.
Tô Thanh nhìn người đang cầm bản báo cáo siêu âm trước mặt, gương mặt tràn đầy khϊếp sợ:
"Anh nói cái gì cơ?!"
Trương Kinh còn khϊếp sợ hơn cậu: "Thì… thì… cậu… cậu có lẽ là mang thai rồi."
"Tôi cái gì cơ?"
"… Mang thai rồi."
"Tôi mang cái gì cơ?"
"… Mang thai rồi."
"Cái gì mà thai?"
"… Mang thai rồi."
Tô Thanh: ………
"Có chút buồn nôn."
"Sao tự nhiên lại buồn nôn?"
"Tôi biết thế quái nào được?" Tô Thanh nhìn anh, "Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?"
Trương Kinh: "… Tôi là bác sĩ, chứ đâu phải thần tiên."
"Thế còn ăn được không?" Trương Kinh hỏi với vẻ nghiêm túc.
"Phải ăn được." Tô Thanh dứt khoát đáp.
Nói xong, cậu tiếp tục gắp thức ăn trong nồi lẩu, ai ngờ ăn được vài miếng, cảm giác ghê cổ lại dâng trào. Tô Thanh vội lấy khăn giấy nhả hết đồ ăn ra.
Trương Kinh nhìn cậu như vậy, đũa trên tay cũng ngừng giữa không trung.
"Nhìn tình trạng của cậu, không biết còn tưởng cậu mang thai đấy."
Tô Thanh: …
"Tôi là đàn ông." Cậu cạn lời.
"Thì tôi bảo là không biết còn tưởng mà." Trương Kinh cười khoái trá.
Tô Thanh liếc anh một cái, tiếp tục ăn.
Sau khi ăn xong về đến nhà, Tô Thanh quả thật không còn muốn nôn nữa, nhưng cũng chẳng còn chút sức lực, nằm xuống giường ngủ từ sớm.
Cậu vốn nghĩ chuyện này chỉ là một sự cố bất chợt. Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện sự cố không nằm ở bữa ăn hôm đó, mà là chính bản thân cậu!
Thứ Ba, cậu gọi một phần lẩu cay về nhà, vừa đưa vào miệng— Ọe!
Thứ Tư, cậu đặt một phần thịt kho tàu, vừa bưng ra bàn— Ọe!
Thứ Năm, Trương Kinh chuyển khoản cho cậu năm mươi đồng, cậu hào phóng mua một phần gà cay về ăn, vừa ngửi thấy mùi thơm— Ọe!
Trương Kinh: …
Tô Thanh: "… Chắc… chắc là không."
Trương Kinh đầy hoài nghi: "Thế mấy ngày nay cậu ăn gì mà không nôn?"
"Salad rau, salad trái cây, salad rau trộn trái cây."
Trương Kinh: …
"Hay là đi khám thử xem?" Anh đề nghị, "Vừa hay mai tôi trực ca sáng, cậu qua đây, tôi xem giúp cậu."
"Không cần đâu." Tô Thanh từ chối, "Tôi có thể có chuyện gì chứ?"
"Phòng bệnh hơn chữa bệnh, hiểu chưa? Đợi đến lúc có chuyện thật thì không kịp đâu. Tôi đặt lịch khám cho cậu rồi đấy, nếu mai không đến, tuần sau cậu chuyển khoản lại tôi năm mươi đồng đi."
Tô Thanh: …
Không còn cách nào khác, hôm sau cậu đành đến bệnh viện kiểm tra.
Không kiểm tra thì thôi, kiểm tra xong… suýt chút nữa giật mình đến rớt cả linh hồn.
Tô Thanh nhìn người đang cầm bản báo cáo siêu âm trước mặt, gương mặt tràn đầy khϊếp sợ:
Trương Kinh còn khϊếp sợ hơn cậu: "Thì… thì… cậu… cậu có lẽ là mang thai rồi."
"Tôi cái gì cơ?"
"… Mang thai rồi."
"Tôi mang cái gì cơ?"
"… Mang thai rồi."
"Cái gì mà thai?"
"… Mang thai rồi."
Tô Thanh: ………
2
0
1 ngày trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
