0 chữ
Chương 12
Chương 12: Tham lam vô độ
Hơn nữa, dù tối qua anh đối xử với cậu như thế, sáng nay còn nói ra những lời đó, Tô Thanh cũng chỉ tức giận phản kích vài câu chứ chẳng hề đưa ra yêu cầu quá đáng nào. Điều đó chứng tỏ, cậu ta là người có phẩm cách.
Có lẽ vì thấy anh từng giúp Kiếm Bân, nhưng lại bị y nói xấu sau lưng nên mới muốn nhắc nhở anh một tiếng.
Không ngờ, lại xảy ra chuyện ấy, sau đó còn bị anh mỉa mai không đâu vào đâu một hồi.
Nghĩ đến đây, Thành Hàn càng thấy áy náy.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu.” Anh nói, “Sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp, cứ việc tìm tôi.”
Tô Thanh: …
Hai chữ “sau này” này, nghe sao mà vi diệu quá vậy?
“Biết rồi.” Cậu nói xong, chuẩn bị cúp máy.
Nhưng Thành Hàn lại gọi giật lại: “Tôi còn vài câu hỏi.”
Tô Thanh: ???
“Chuyện gì?”
“Tối qua cậu theo tôi chỉ để nhắc tôi chuyện này, vậy tại sao khi tôi kéo cậu vào phòng, cậu không phản kháng?”
“Tất nhiên là vì tôi cũng uống say.”
“Nhưng cậu chủ động cởϊ áσ?”
“Cái gì mà tôi chủ động cởϊ áσ? Rõ ràng là cậu đòi lấy áo của tôi.”
Thành Hàn: …
Anh nhớ rất rõ, lúc đó mình nói: “Chẳng phải đây là thứ cậu muốn sao?”
“Cậu còn chủ động ôm tôi.”
“Chẳng phải vì tôi đưa áo cho cậu rồi, tôi lạnh! Cậu lại không biết liêm sỉ mà sáp lại gần, đầu óc tôi mơ hồ, tất nhiên chỉ có thể theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt.”
“Xét đến cùng, vẫn là lỗi của cậu.” Tô Thanh đanh thép nói, “Tôi vừa vào phòng, cậu đã đòi áo của tôi. Tôi đưa rồi, cậu lại mặt dày sáp đến. Tôi lạnh quá nên ôm cậu, vậy mà cậu lại không biết xấu hổ mà vừa ôm vừa hôn, còn…”
Tô Thanh nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, trong đầu bỗng chốc hiện lên từng khung cảnh một.
A a a a a a! Quá mức nhục nhã! Mau ngừng suy nghĩ ngay!
Cậu thẹn quá hóa giận, hét vào điện thoại: “Dù sao cũng là lỗi của cậu! Đều tại cậu bạc nghĩa vô sỉ, hoang da^ʍ vô độ , dâʍ ɭσạи bất kham, lẳиɠ ɭơ vô tình lại còn tham lam vô độ!”
Thành Hàn: …
Thành Hàn cảm thấy mình quá oan ức!
Hai mươi mấy năm nay, anh luôn tuân thủ nghiêm khắc nam đức, đừng nói là vượt rào, ngay cả yêu đương còn chưa từng trải qua. Sao giờ lại thành bạc nghĩa vô sỉ, hoang da^ʍ vô độ , dâʍ ɭσạи bất kham, lẳиɠ ɭơ vô tình, lại còn… tham lam vô độ?!
“Khoan đã, tham lam vô độ là sao?” Thành Hàn ngơ ngác.
Câu này dùng ở đây hợp lý sao?
"Hợp lắm! Quá hợp luôn ấy!" Tô Thanh tức tối. "Chỉ là một viên thuốc nhỏ thôi, thế mà cậu lại ba lần trong một đêm, chẳng phải tham lam vô độ thì là gì?!"
Có lẽ vì thấy anh từng giúp Kiếm Bân, nhưng lại bị y nói xấu sau lưng nên mới muốn nhắc nhở anh một tiếng.
Không ngờ, lại xảy ra chuyện ấy, sau đó còn bị anh mỉa mai không đâu vào đâu một hồi.
Nghĩ đến đây, Thành Hàn càng thấy áy náy.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu.” Anh nói, “Sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp, cứ việc tìm tôi.”
Tô Thanh: …
Hai chữ “sau này” này, nghe sao mà vi diệu quá vậy?
“Biết rồi.” Cậu nói xong, chuẩn bị cúp máy.
Nhưng Thành Hàn lại gọi giật lại: “Tôi còn vài câu hỏi.”
Tô Thanh: ???
“Chuyện gì?”
“Tối qua cậu theo tôi chỉ để nhắc tôi chuyện này, vậy tại sao khi tôi kéo cậu vào phòng, cậu không phản kháng?”
“Nhưng cậu chủ động cởϊ áσ?”
“Cái gì mà tôi chủ động cởϊ áσ? Rõ ràng là cậu đòi lấy áo của tôi.”
Thành Hàn: …
Anh nhớ rất rõ, lúc đó mình nói: “Chẳng phải đây là thứ cậu muốn sao?”
“Cậu còn chủ động ôm tôi.”
“Chẳng phải vì tôi đưa áo cho cậu rồi, tôi lạnh! Cậu lại không biết liêm sỉ mà sáp lại gần, đầu óc tôi mơ hồ, tất nhiên chỉ có thể theo bản năng tìm kiếm nguồn nhiệt.”
“Xét đến cùng, vẫn là lỗi của cậu.” Tô Thanh đanh thép nói, “Tôi vừa vào phòng, cậu đã đòi áo của tôi. Tôi đưa rồi, cậu lại mặt dày sáp đến. Tôi lạnh quá nên ôm cậu, vậy mà cậu lại không biết xấu hổ mà vừa ôm vừa hôn, còn…”
Tô Thanh nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, trong đầu bỗng chốc hiện lên từng khung cảnh một.
Cậu thẹn quá hóa giận, hét vào điện thoại: “Dù sao cũng là lỗi của cậu! Đều tại cậu bạc nghĩa vô sỉ, hoang da^ʍ vô độ , dâʍ ɭσạи bất kham, lẳиɠ ɭơ vô tình lại còn tham lam vô độ!”
Thành Hàn: …
Thành Hàn cảm thấy mình quá oan ức!
Hai mươi mấy năm nay, anh luôn tuân thủ nghiêm khắc nam đức, đừng nói là vượt rào, ngay cả yêu đương còn chưa từng trải qua. Sao giờ lại thành bạc nghĩa vô sỉ, hoang da^ʍ vô độ , dâʍ ɭσạи bất kham, lẳиɠ ɭơ vô tình, lại còn… tham lam vô độ?!
“Khoan đã, tham lam vô độ là sao?” Thành Hàn ngơ ngác.
Câu này dùng ở đây hợp lý sao?
"Hợp lắm! Quá hợp luôn ấy!" Tô Thanh tức tối. "Chỉ là một viên thuốc nhỏ thôi, thế mà cậu lại ba lần trong một đêm, chẳng phải tham lam vô độ thì là gì?!"
4
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
