Chương 418
Vì Sao Không Có Ai Tới Chuộc Ngươi?
"Chốc lát nữa, mười người nằm trong danh sách khen thưởng này sẽ được Hoa Từ phát phần thưởng. Mặt khác, công tác thống kê công huân của tiểu đội đã xong chưa?"
"Cũng thống kê xong rồi."
"Đứng đầu là tiểu đội nào?"
"Đội ngũ của Hà Tịch Âm."
Trong đám người, Hà Tịch Âm lập tức đứng thẳng tắp, nhếch miệng ngây ngô cười.
Lục Diệp nhìn về phía nàng gật gật đầu, khích lệ nói: "Tốt lắm, cứ không ngừng cố gắng, mỗi người trong tiểu đội các ngươi đều có thể đề ra một yêu cầu mà ta đủ khả năng, có thể đề xuất ngay bây giờ, cũng có thể để lại về sau, khi nào thì các ngươi nghĩ xong, cứ tới tìm ta."
"Thêm nữa, lần xuất chiến này lấy được toàn thắng, đạt được rất nhiều công huân, ta và Lục sư tỷ các ngươi đã thương lượng, sẽ phát chút công huân cho mọi người, không nhiều lắm, mỗi người được hai mươi điểm, coi như tông môn khen thưởng đi."
Lời vừa nói ra, chúng tu sĩ đều vui sướng không tự kiềm chế được. Tuy lần này đối kháng với trùng triều, tất cả mọi người đạt được không ít công huân nhưng tài nguyên như công huân này ai ngại nhiều?
Hơn nữa mỗi người được hai mươi điểm, gần bảy trăm tu sĩ, đã là một khoản chi tới một, hai vạn công huân.
Ngay tức khắc, đám người đều cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc trước đã gia nhập hoặc là dựa vào Bích Huyết tông, chỉ một lần trùng triều đã để bọn họ kiếm đầy bồn đầy bát, về sau còn có thể kém sao?
"Cuối cùng, bản tông quyết định lại thu nhận thêm hai trăm đệ tử ký danh, từ nay về sau sẽ căn cứ theo người có biểu hiện ưu dị để lựa chọn trước, ít ngày nữa lại công bố danh sách. Lục sư tỷ của các ngươi sẽ ở Thiên Cơ điện chờ các ngươi, hãy xếp hàng tìm nàng lĩnh công huân đi thôi."
Bảy trăm tu sĩ lập tức xếp thành một hàng dài, lần lượt từng người đi vào trong Thiên Cơ điện, lại vui sướng đi ra. Hoa Từ bận rộn nửa ngày, mới phát xong khen thưởng mỗi người 20 điểm công huân.
Sau đó, những phần công huân còn lại, nàng đều dùng để mua gia trì Thiên Cơ trụ, khiến cho Thiên Cơ trụ được gia trì tới mười chín đạo.
Làm như vậy, thiên địa linh khí cả trụ sở lại gia tăng rõ ràng, lập tức vượt hơn dã ngoại gấp bốn lần.
Tới trình độ này rồi, còn muốn tăng lên linh khí trụ sở sẽ không dễ dàng như vậy, bởi vì một đạo gia trì cần ước chừng một vạn điểm công huân mới mua được.
Tính cả phần công huân đã phân phát cho môn hạ tu sĩ, còn có mua hộ tông đại trận, lúc này đây Bích Huyết tông đã đoạt lấy khoảng tám, chín vạn công huân từ hai nhà tông môn kia.
Đã nhiều gấp đôi conn số Lục Diệp và Hoa Từ thu hoạch được trong Kỳ hải.
Xem ra, muốn nhanh chóng tăng lên linh khí trong trụ sở tông môn, vẫn là đạt được nhờ tấn công trụ sở nhà người khác và đoạt lấy công huân nhà người khác.
Nhưng tấn công trụ sở lại không dễ, lần này bọn họ có thể thuận lợi vì đúng lúc lại gặp trùng triều, mượn dùng lực lượng của trùng triều, nếu không chỉ trông vào thực lực bản thân Bích Huyết tông, là không có khả năng đánh hạ được.
Có lẽ bọn họ có thể liên hợp cùng Vô Cực hiên xuống tay với Thập Tương sơn? Lục Diệp động nổi lên tâm tư sai lệch, nhưng cách nghĩ này không quá ổn thỏa. Nếu bọn họ thực sự làm như vậy, Thập Tương sơn bên kia sẽ không ngồi chờ chết, khẳng định sẽ đưa tin cho thế lực Vạn Ma lĩnh phụ cận, lỡ đâu lại có người nhân cơ hội đi tấn công trụ sở Vô Cực hiên, làm một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu, chắc chắn Vô Cực hiên sẽ rời đi.
Nếu có biện pháp nhằm phá trận nhanh chóng, cũng tương đương với muốn làm gì thì làm rồi?
Ý tưởng này khiến Lục Diệp cảm thấy, bản thân cần phải tử tế ma luyện chính mình trên linh văn chi đạo một phen.
Tiểu đội kia của Hà Tịch Âm có sáu người đội viên. Sau hai ngày, đột nhiên ba người trong đó đi tìm Lục Diệp, tỏ vẻ muốn có được một gian Luyện Công phòng thuộc về chính mình. Tự nhiên là Lục Diệp đã nhận lời, sau đó hắn dựa vào quyền hạn trấn thủ sứ của bản thân, để phân phối ba gian Luyện Công phòng cho bọn họ, lại dốc lòng xây dựng xong Tụ Linh linh văn bên trong ba gian phòng này.
Danh sách hai trăm đệ tử ký danh mới thu nhận cũng được thông báo ra ngoài, khiến cho đám môn hạ tu sĩ chú ý, người có tên trong danh sách thu nhận, đương hiên là vui không tự kiềm chế được
Trùng triều đã vượt qua, hiện tại môn hạ đệ tử muốn đan dược có đan dược, muốn linh thạch có linh thạch, cần công huân có công huân, trụ sở linh khí lại tăng thêm một mảng, tự nhiên là ai nấy đều rơi vào trạng thái tu luyện điên cuồng.
Nhưng ở bên trong bầu không khí là một mảnh an bình, lại có một người có vẻ xa lạ lạc loài trong đám tu sĩ Bích Huyết tông. Đó chính là Phùng Nguyệt bị bắt tới đây.
Sau khi bắt Phùng Nguyệt về trụ sở, Lục Diệp không quan tâm đến nàng nữa, thậm chí còn không cho người canh giữ nàng. Vốn dĩ hắn còn nghĩ rằng, nếu dám nữ nhân này dám lén lút chạy trốn, hắn sẽ đánh gãy chân nàng, nhưng căn bản là nàng chẳng có ý định chạy trốn, hằng ngày nếu không phải ngồi thẫn thờ ở đây, thì là ngồi thẫn thờ ở đó với vẻ mặt buồn bã.
Trong Thiên Cơ điện, Lục Diệp đang ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế lớn, không biết chiếc ghế này vốn thuộc về nhà nào, nhưng bây giờ nó thuộc về Bích Huyết tông.
Phùng Nguyệt cụp mắt, tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời, đứng trước mặt hắn, khoanh hai tay trước bụng.
Không hổ là y tu, chỉ trong mấy ngày, vết thương trên lòng bàn tay nàng đã gần như lành lặn, thậm chí không còn một vết sẹo.
“Vì sao không có ai tới chuộc ngươi?”
Mấy ngày nay Lục Diệp vẫn đang chờ Phùng thị tới chuộc người.
Trong Linh Khê chiến trường, mỗi khi các y tu bị trận doanh đối địch bắt giữ, có thể được chuộc bằng một cái giá nhất định, mà Phùng Nguyệt không chỉ là một y tu, còn là trấn thủ sứ của trụ sở Phùng gia, hẳn là giá trị con người không quá thấp.
Theo quan điểm của Lục Diệp, Phùng Nguyệt chính là một khoản linh thạch và linh đan lớn.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để cò kè mặc cả cùng Phùng gia, ai ngờ Phùng gia vẫn chưa có động tác gì, điều này làm hắn có chút không kiên nhẫn.
Phùng Nguyệt cúi đầu, nói nhỏ như muỗi kêu: "Chắc người của Phùng gia cho rằng ta đã chết."
"Đánh rắm!”
3
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
