TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 83
Một Đêm Vô Sự (1)

Nhưng phóng tầm mắt nhìn, trong phòng lại không có một ai.

Quỷ vật này cũng không khỏi hơi sửng sốt.

Ngay lúc bọn chúng đang sững sờ thì kiếm quang hung hãn đã bổ từ trên xuống, tàn nhẫn khốc liệt, trực tiếp bổ xuống chém ngay!

Kiếm quang rét lạnh từ bên trên chém xuống.

Trước khi con quỷ kia đẩy cửa ra, Vệ Uyên đã mượn thần thông ngự phong bay lên không đứng ở trên cửa phòng, đợi khi con quỷ kia vừa tiến đến, anh liếc mắt một cái, vừa nhìn thấy chúng Vệ Uyên đã cảm thấy có hơi kinh ngạc. Mấy con quỷ trong nhà mình tướng chết đã thê thảm lắm rồi vậy mà hình dạng của con quỷ này còn cổ quái hơn.

Tổng cộng có năm con quỷ, bốn con quỷ đằng sau đi theo con quỷ trước mặt này, nhắm mắt theo đuôi xếp thành một hàng.

Tay chân con nào con nấy đều gầy yếu xanh xao, cái bụng khô quắt, quần áo đang mặc cũng cũ nát mốc meo, trong đó có bốn con chỉ có hai cái lỗ ở mũi, khoảng trống đen thui phía dưới là một cái miệng hở ra đầy răng nanh, từ cái mũi trở lên thì hoàn toàn trụi lủi, con quỷ thứ nhất thì có nhiều hơn mấy con còn lại một con mắt thật to đang dựng thẳng, nhìn thật đáng sợ.

Vật giống người nhưng không phải người, bọn nó vừa tiến vào, thoáng chốc trong phòng lại càng thêm u ám.

Đến trong lúc những người phàm đang ngủ say, nhắm mắt theo đuôi, cũng không biết đã hại chết bao nhiêu tính mạng con người.

Vệ Uyên nhắm đúng thời cơ, cố nhịn để không cảm thán về mấy con quỷ xấu xí này, đã sớm từ trên không nhảy xuống, Bát diện Hán kiếm trong tay lóe lên một tia kiếm quang rét lạnh, trực tiếp trảm xuống mắt của con quỷ phía trước kia, trên thân kiếm sớm đã có hiệu lực của bùa Phá Sát Tru Tà, con quỷ kia cũng chỉ một con mắt hơn nữa lại đang tập trung nhìn chiếc giường cho nên trở tay không kịp, kiếm quang đã tới gần người.

Chỉ kịp lắc đầu qua một cái, trường kiếm đã trực tiếp xuyên qua cổ.

Con quỷ kia bị đau, hét lên thành tiếng.

Chân phải Vệ Uyên từ trên không đạp mạnh xuống một cái, một luồng yêu phong hội tụ dưới chân, đạp gió mà đi. Anh bỗng nhiên vặn người, Bát diện Hán kiếm trên tay phải gọt rớt một tảng thịt thối rửa thật lớn, tay trái thuận thế rút thanh kiếm gãy phía sau ra, ngay lúc con quỷ kia tránh lui thì đánh lên người con quỷ không mắt phía sau, thanh kiếm gãy trực tiếp đâm về phía con mắt đang chiếm hơn một nửa khuôn mặt kia.

Một cước tàn nhẫn theo liền sau đó, đá vào ngực bụng con quỷ, khiến nó ngã thẳng xuống đất, gào thét thê lương.

Mấy con quỷ đằng sau cũng rối loạn cả lên, kêu rống loạn xạ.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao lại có mùi máu?”

“Ngươi bắt đầu ăn rồi hả?”

“Không, là mùi thịt thúi rữa!”

Con tiểu quỷ thấp bé phía sau cùng quay người muốn chạy, nhưng không ngờ Vệ Uyên đã sớm dán một tấm bùa ở ngay trên cửa, tiểu quỷ này tựa như người phàm gặp phải quỷ đánh tường, đi loạn khắp nơi mà vẫn không tìm được đường ra.

Năm con quỷ này hoàn toàn dựa vào con quỷ một mắt kia dẫn đường, bây giờ con mắt này cũng đã bị phế, năm con quỷ toàn bộ biến thành mù lòa, sợ hãi một hồi, rít lên tiếng quỷ kêu, bàn tay sắc nhọn đưa về phía trước cào xé, lại có quỷ vật phần bụng phồng lên, nó cố hít sâu, Vệ Uyên chỉ cảm thấy thân thể nhoáng lên một cái, nguyên khí trên người suýt chút nữa thì bị hút ra khỏi cơ thể.

Nếu không phải căn cơ Ngọa Hổ quyết có quan hệ với đạo môn nho gia, chú trọng sự kiên cố thì lần này đã bị mắc mưu rồi.

Sắc mặt anh thay đổi, anh đóng cửa lại, dựa vào kiếm thuật linh hoạt của bản thân mà quần nhau với năm con ác quỷ này, chỉ làm bị thương chứ không giết, làm hao mòn sức lực và dũng khí, chẳng bao lâu thôi đã đánh ngã mấy con quỷ mù này.

...

Tay Vệ Uyên cầm kiếm, ngồi trên ghế.

Trên người sát khí bừng bừng.

Năm con quỷ mang hình dáng tướng mạo ghê tởm đang chật vật không chịu nổi trước mặt, ngã lăn ra đất, từng con từng con đều biến thành hồ lô lăn lộn trên đất.

Văn tự trong lệnh bài Ngọa Hổ hiện lên trên linh đài, Vệ Uyên đã biết chân thân của quỷ vật này.

Quỷ dịch bệnh chi Nhất Mục Ngũ, năm con quỷ một con mắt, cùng động cùng tĩnh, nếu như có một trong năm con quỷ đơn độc đi ngửi một người thì người đó sẽ sinh bệnh, mà một khi năm con quỷ cùng đi ngửi thì cho dù trước đó người này có khoẻ mạnh đến mấy thì cũng sẽ chết vì bệnh trong vòng bảy ngày.

Thuộc bộ quỷ, nhưng cũng thuộc bộ quái, là quỷ quái, ác loại.

Ngoài cửa sổ, thôn làng vẫn yên tĩnh như cũ, Vệ Uyên chống thanh kiếm trong tay xuống đất, giả bộ như đã nắm hết tất cả trong lòng bàn tay, qua mặt mấy con quỷ này, nói: “Không ngờ, ở đây còn có thể gặp được loại quỷ dịch bệnh Nhất Mục Ngũ này, các ngươi tới đây bao lâu rồi?”

Đối với ác quỷ, Vệ Uyên ra tay không lưu tình chút nào.

Năm con ác quỷ lòng đầy lo sợ, lại nghe hỏi tới, con quỷ cầm đầu hơi do dự rồi quỳ gối dập đầu về phía trước nói: “Xin vị đạo trưởng này tha mạng, tha mạng.”

Vệ Uyên không đáp, vẫn cầm kiếm ép hỏi như cũ, trong tình huống bất đắc dĩ, mấy con quỷ kia đành nôn hết sự thật ra.

Thôn này vốn đã bị cả một quỷ vực bao phủ.

Quỷ vực này có lai lịch lớn, dường như nó được cải biến từ một pháp trận từ thời cổ đại truyền lại, chỉ tiếc lại rơi vào tay quỷ vật cho nên nó đã hóa thành cái sâm la quỷ vực, cổng chỉ mở ra trong vòng bảy ngày.

Sau khi người phàm đi vào thì sẽ gặp phải các loại khí hậu ác liệt, hoặc là gió lớn hoặc là mưa to, người đi vào đây không đủ bảy ngày thì không thể nào ra ngoài được.

Nhưng cho dù là người có thân thể cường tráng đến mấy, ở đủ bảy ngày rồi nguyên khí cũng phải hao tổn hơn phân nửa, quỷ dịch bệnh nhập vào người, quỷ phá tài bám vào phía sau. Sau khi giày vò một trận như vậy, ít thì sẽ tiêu hao hơn một nửa tuổi thọ bình thường, sống tối đa đến ba bốn mươi tuổi sẽ phải chết một cách thê thảm do bệnh lao tái phát.

Mà số tuổi thọ hao tổn cũng chính là nguyên khí dương khí của người thường tất nhiên là sẽ đi vào trong thôn này.

Những quỷ vật khác không biết được sắp xếp như thế nào.

Dù sao từ trước đến nay chưởng quỹ chưa bao giờ chịu để cho năm con quỷ bọn chúng hút nguyên khí của một người, mà sẽ để cho mấy vị khách đó chết ở bên ngoài, tránh xảy ra chuyện ở trong này, chọc phải đạo sĩ của Long Hổ sơn và Mao Sơn.

Vệ Uyên nói: “Chưởng quỹ?”

Nhất Mục Ngũ đáp:

“Chính là chủ nhân quỷ vực, mở một cửa hàng, không bán trà, kiêng uống rượu.”

“Làm cơm người chết, đón khách thập phương.”

“Cửa hàng đó ở nơi nào?”

“Người phàm muốn đi thì phải đi về phía tây.”

Sau khi nói xong lại dập đầu xin tha thứ. Kiếm trong tay Vệ Uyên bỗng nhiên ra khỏi vỏ, cũng không lưu tình, kiếm quang lóe sáng, mấy con ác quỷ từng con từng con ngã trên mặt đất, con quỷ cuối cùng kia biết mình hẳn là phải chết, thê lương nổi giận gầm lên một tiếng muốn đánh về phía Vệ Uyên, bị kiếm gãy trực tiếp đâm thủng yết hầu, yết hầu phát ra tạp âm, bịch một tiếng ngã trên mặt đất.

Một đám ác quỷ đền tội, khuôn mặt giáo úy không đổi sắc, dùng tấm khăn vải bên cạnh từ từ lau đi vết máu màu xanh trên thân kiếm.

Lệnh bài Ngọa Hổ hơi rung động.

Chém chết Nhất Mục Ngũ.

Được ba công trạng.

133

1

6 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.