TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 72
Tiếng Gõ Cửa (1)

Hai đạo sĩ lần theo khí tức, quay đầu nhìn thấy Vệ Uyên đang ôm một chậu hoa đi tới, vừa muốn chào hỏi thì ánh mắt lại dính chặt vào đồ vật trên tay anh, có điều một người thì nhìn chằm chằm vào thân cây màu trắng ngọc , một người thì nhìn chằm chằm chậu hoa mang phong cách cổ điển kia.

Dưỡng Hồn mộc, trăm năm màu đen, năm trăm năm đen như mực.

Qua ngàn năm thì thành màu tím, hai ngàn năm là trắng, ba ngàn năm sẽ như côn ngọc.

Vệ Uyên mới bước vào giới tu hành một thời gian ngắn ngủi nên vốn không hiểu về vấn đề này, anh lập tức chú ý tới ánh mắt của hai người.

Nghĩ đến mình rảo qua một vòng thì trên tay có thêm một linh tài.

Dừng một chút, anh vẫn dùng giọng điệu bình thường, không để người khác nhận ra anh đang nói dối:

“Tôi chợt nhớ ra là trong nhà có thứ này, vừa lúc cần dùng nên lấy ra xem thử.”

“Mặt khác, đừng nhìn nữa, chậu hoa là đồ giả cổ mà thôi.”

Huyền Nhất và Triệu Nghĩa không phản bác lại.

Hai người nhìn Vệ Uyên đặt chậu Dưỡng Hồn mộc kia ở một nơi, hiệu quả dưỡng hồn vừa hay có thể bao phủ toàn bộ nhà bảo tàng này. Anh cũng đã sớm đã phát hiện, bản thân nhà bảo tàng này chính là một tụ âm địa cỡ nhỏ, cũng bởi vậy, trước khi anh tới nơi này đã có một đống quỷ vật vô hại tụ tập lại.

Nếu như ở bên ngoài, bọn này hoặc sẽ biến thành u hồn lệ quỷ, hoặc sẽ tan thành mây khói.

Đâu còn có thể tụ tập uống cocacola vui vẻ như vậy được.

Giờ phút này, hiệu quả của Dưỡng Hồn mộc đã bao phủ toàn bộ nhà bảo tàng, có thể nuôi dưỡng thân thể Chương Tiểu Ngư đồng thời cũng để mấy tên quỷ vật kia được hưởng không ít lợi ích.

Triệu Nghĩa đang muốn mở miệng lại nhìn thấy Vệ Uyên trở tay về phía sau rút thanh kiếm gãy ra.

Sau đó, một đạo kiếm quang hiện lên.

Dưỡng Hồn mộc màu trắng ngọc bị chém xuống khoảng một tấc.

Triệu Nghĩa chỉ cảm thấy trong lòng chấn động khôn xiết, không phải đồ của mình mà còn thấy xót của, suýt chút kêu thành tiếng, đành cố nhịn xuống. Thanh kiếm gãy trong tay Vệ Uyên không ngừng lóe lên kiếm quang, cắt gọt một tấc mộc tâm của Dưỡng Hồn mộc màu trắng ngọc kia, vừa hay có thể làm thành một tấm mộc bài, chính thức khắc tên Chương Tiểu Ngư lên đó.

Hỏi Huyền Nhất tuổi tác giờ sinh của Chương Tiểu Ngư, anh tiếp tục khắc lên mặt trái.

Góc dưới bên trái khắc một chữ Vệ.

Mà trên cả khối lệnh bài phủ đầy những đường vân tinh mịn, hợp thành một đạo bùa chú đặc thù, đây là pháp môn dưỡng hồn mà Vệ Uyên đổi lấy được, trình độ cao nhất là lợi dụng đặc tính của Dưỡng Hồn mộc, đợi lát nữa nhỏ lên thêm một giọt máu của Tiểu Ngư, rồi lấy máu của anh làm chú linh thì tấm mộc bài này xem như hoàn thành.

Mượn năng lực của mộc tâm Dưỡng Hồn mộc, đeo trên người có thể ôn dưỡng hồn phách thay thế cho thể xác đã chết đi, cũng có thể thu lại hồn phách đang tán đi của Chương Tiểu Ngư, nhìn không khác người thường là bao, không dễ bị nhìn ra chân tướng, mà nếu như thật sự có đạo hạnh để nhìn ra được, khi nhìn thấy đường vân bên trên dưỡng hồn bài cũng biết là xuất thân Đạo môn chính thống, không phải là tà vật.

Vệ Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy Huyền Nhất cùng Triệu Nghĩa trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về phía anh, muốn nói lại thôi.

Nhất là ánh mắt luôn dõi theo mộc bài Dưỡng Hồn trong tay anh.

Chất liệu của bùa chú cũng không chỉ có bùa giấy vàng.

Vật liệu gỗ ẩn chứa tính linh, ngọc thạch thượng thừa, đều có thể làm vật liệu cho bùa chú.

Loại bùa chú này so với bùa giấy vàng phổ thông mà nói, thường thường sẽ khó hơn một chút.

Vệ Uyên có thể làm một mạch mà thành là bởi vì anh đổi được kinh nghiệm khắc bùa từ thẻ bài bên hông.

Anh cất kỹ Dưỡng Hồn mộc bài này, làm miếng mộc bài này chỉ dùng Mộc Tâm nên vẫn còn dư lại một vài phần, anh đẩy hai phần Dưỡng Hồn mộc này về phía Triệu Nghĩa và Huyền Nhất, nói: “Nếu như không ngại, hai anh giữ hai phần Dưỡng Hồn mộc này đi.”

“Đương nhiên không phải là tặng không, còn phải làm phiền các anh hỗ trợ tìm hiểu xem trước đó Chương Việt đó tiếp xúc với người nào, nhất là khoảng thời gian này anh ta đã chuyển một khoản tiền lớn cho người nào.”

Vệ Uyên dừng một chút rồi nói:

“Người bình thường không thể nào tiếp cận được với pháp tục mệnh.”

“Có thể có người tiết lộ những pháp môn tả đạo này cho người bình thường.”

...

Huyền Nhất và Triệu Nghĩa trịnh trọng đồng ý yêu cầu của Vệ Uyên.

Tình hình trước mắt khi nồng độ linh khí bắt đầu khôi phục càng lúc càng nhanh, nếu như có người tiết lộ tà pháp này ra ngoài rồi không kiểm soát thì đó sẽ là một hiểm họa rất lớn. Chương Việt dùng tính mạng của mình để duy trì mạng sống cho con gái, nhưng chắc chắn sẽ có người chọn dùng mạng của người khác.

Pháp tục mệnh thì còn đỡ.

Nhưng nếu như có dính đến một số thuật vu cổ tàn khốc man rợ cổ đại vậy thì người gặp tai họa không chỉ một hai người.

Huyền Nhất và Triệu Nghĩa lái xe rời khỏi nhà bảo tàng.

Khi xe chạy trên đường, hai người không ai nói chuyện. Sau một hồi, Triệu Nghĩa không kìm được, vừa lái xe, vừa nói: “Đệ nhìn thấy rồi chứ...”

“Thẻ bài do anh Vệ khắc.”

Huyền Nhất gật đầu, phức tạp nói: “Giống như đúc với miếng thẻ bài của sư tổ.”

Triệu Nghĩa nhếch nhếch miệng: “Làm sao mà giống như đúc được chứ, thẻ bài của sư tổ vẫn còn có một phần không trọn vẹn, là sau này có người hoàn nguyên, có nhiều chỗ lưu chuyển không liền mạch. Dù sao thì đây là thứ đồ chơi có từ thời Tần Hán, nhưng khi nãy huynh thấy chủ nhân nhà bảo tàng kia khắc thẻ bài, tay nghề rất thành thạo, không giống như là mới vừa khắc lần đầu.”

Hai người lại không nói gì.

Huyền Nhất yên lặng nói: “Cái chậu dưới Dưỡng Hồn mộc...”

Triệu Nghĩa gật đầu, đốt điếu thuốc, nói:

“Rất giống những vật dụng của thái gia gia nhà huynh, hẳn là hàng thật.”

“Ừ... Vậy huynh muốn nói ra sao?”

“Nói ra?”

Triệu Nghĩa bỗng nhiên lắc đầu, nói: “Không nói.”

“Anh Vệ đã đưa phí bịt miệng cho chúng ta rồi, đệ còn nói gì nữa?”

Anh ta nhìn nhìn phần Dưỡng Hồn mộc ít nhất cũng hai ngàn năm của mình, nói:

“Đây chỉ là một người bình thường trông coi nhà bảo tàng Dân tộc học.”

....

Vệ Uyên bảo Chương Tiểu Ngư đeo tấm mộc bài trên người.

Bởi vì bạn bè người thân của Chương Việt vẫn luôn cho rằng Chương Tiểu Ngư bị bệnh nặng không thể trị khỏi, lại thêm việc bản thân Chương Tiểu Ngư là hoạt thi, thể chất đặc thù cho nên Vệ Uyên tạm thời để cô bé ở lại trong nhà bảo tàng.

Sau khi xử lý xong hậu sự của Chương Việt, Chương Tiểu Ngư mới từ từ thoát ra khỏi bóng ma mất cha, chí ít thì mặt ngoài như thế.

Chỉ là vấn đề đi học thì hơi phiền toái một chút.

Đứa trẻ lớn như vậy không thể nào không đi học được.

Nhưng mà tình trạng Chương Tiểu Ngư rất đặc thù, tổ hành động đặc biệt không thể để một đứa trẻ như vậy đi đến trường mầm non thông thường.

Thế là trước mắt Vệ Uyên chỉ còn lại có một con đường.

Để Tiểu Ngư đi học với bọn trẻ Đạo môn, trong thời đại bây giờ, cho dù là mấy đạo sĩ nhỏ thì cũng đều chăm chỉ đi học, trừ tảo khóa và vãn khóa của Đạo môn thì toán lý hóa sinh cái gì cũng đều phải học, còn phải học bùa chú, bộ pháp, kiếm pháp, phải học quyền pháp dưỡng sinh, nếu như muốn xin đạo trưởng nơi đó học một chút về cổ cầm thư pháp, chỉ cần có thời gian và sức lực thì đây cũng là một chuyện rất thuận lợi.

135

1

6 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.