TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 64
Ngũ Lộ Xương Thần, Lệ Quỷ Làm Binh Mã (2)

Tên tà đạo kia muốn Chương Việt tự mình giết con gái, còn muốn anh ta ăn luôn con.

Hậu quả của kế hoạch này là chấp niệm kia đủ để xếp hàng đầu trong tất cả những chấp niệm từng được biết tới khiến lệ quỷ không chịu tán đi, căn bản không thể nào thông qua việc hóa giải chấp niệm để khiến lệ quỷ tiêu tan, hoặc là để cho lệ quỷ chủ động tán đi.

Cuối cùng, trong lúc thuật pháp kia được giải khai, không còn nghi ngờ gì nữa, Chương Việt nhất định sẽ hoàn toàn sụp đổ, biến thành một tên điên.

Trong lệ quỷ có hai loại lớn.

Một là không cam lòng, chấp niệm không tan cho nên mới ở lại làm lệ quỷ.

Tiếp theo là khi còn sống cực hung cực ác, vốn dĩ hung tàn nên chết rồi cũng còn hung hãn.

Hành động này là muốn Chương Việt mang theo cả hai loại này, sau đó lại dùng tà môn đạo pháp dạy dỗ anh ta trở thành oán quỷ lệ khí ngập trời.

Con đường này tà đến nổi không thể nào tà hơn, cũng ác đến nổi không thể nào ác hơn.

Lúc Chương Việt bò dậy, trên mặt đã xuất hiện dị biến, trên thân mọc ra lông dê màu trắng, dưới lông dê hình như còn ẩn giấu lân giáp, hàm răng sắc bén, trên mặt cũng mọc ra lông trắng, nhưng hai tay vẫn là tay của người bình thường.

Huyền Nhất cắn chặt lấy Tiểu Ngư đang lệ rơi đầy mặt, dường như đã khóc đến nổi hốc mắt sưng lên, liều mạng kéo cô bé ra bên ngoài.

Trong miệng Chương Việt phát ra tiếng gào thét, xong lại muốn vồ giết tới.

Trong lòng Huyền Nhất phát lạnh.

Một vỏ kiếm vừa từ chỗ trống lúc nãy bay ra ngoài, xoay tròn rồi đụng vào người Chương Việt, đánh cho anh ta lui về phía sau một bước. Một bóng người mặc áo màu đen phi nhanh tới, vẫn đang chạy, Bát diện Hán kiếm trong tay đã nổi lên lưu quang, trực tiếp hung hăng chém bổ tới.

Lông trắng và lân giáp mọc ra từ trên người Chương Việt cứ vậy mà bị chém đứt gần một nữa.

Vệ Uyên ngựa không dừng vó chạy đến, không kịp thở lấy hơi đã ra tay rồi, một chiêu này dùng sức quá lớn, Bát diện Hán kiếm trong lòng bàn tay dường như là bị kẹt lại, không thể động đậy, mũi chân thì xẹt qua giống như một cơn gió, quay người trên không trung, đưa tay lấy một lá bùa An tâm ninh thần dán thẳng lên mi tâm Chương Việt. Bùa vàng trực tiếp bị đốt thành tro bụi, so với trước đó, tốc độ phát huy hiệu lực nhanh hơn không biết mấy lần.

Đôi mắt Chương Việt trừng lớn, trong phút chốc, ý thức anh ta tỉnh táo hẳn.

Lân giáp mọc ra từ trên người anh ta trong nháy mắt cũng rụt vào lại, chỉ là đôi mắt đã hoàn toàn hóa thành màu đỏ. Anh ta cúi đầu nhìn thấy con gái đang khóc như mưa, nhớ lại những gì vừa xảy ra, đã không còn cầm nổi con dao nữa, thả rơi xuống đất, há hốc mồm, nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào, hai mắt chỉ rơi lệ, phát ra tiếng kêu sụp đổ thê lương, trực tiếp chạy ra ngoài.

Vệ Uyên đưa tay xuất ra một kiếm, khi kiếm chém tới sau lưng Chương Việt thì lân giáp mọc ra cản lại, xoẹt ra một chuỗi tia lửa. Vệ Uyên đưa tay rút súng.

Pháp lực nhanh chóng chuyển động trên cánh tay phải, tạm thời tăng cường sức mạnh của cơ tay, lông vũ hiện lên trên lệnh bài bên hông, trong mắt lóe lên một luồng ánh sáng màu xanh.

Đạn ra khỏi nòng, lần này anh đã chuẩn xác bắn trúng vào đùi phải của Chương Việt.

Chương Việt lảo đảo ngã xuống đất.

Tuy loại súng có uy lực lớn này bắn trúng nhưng Chương Việt vẫn còn có thể đứng lên hành động. Vệ Uyên rút kiếm muốn bắt giữ người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn không lộ ra dị tượng này, nhưng đột nhiên lại nghe được một tràng tiếng dê kêu, không biết từ nơi nào mọc ra mà phía sau lại xuất hiện ra rất nhiều quỷ vật mặc quân phục cổ đại, vừa lao về phía Vệ Uyên vừa nhào tới Tiểu Ngư và con dê.

Số lượng đông đảo.

Vệ Uyên không thể không thu kiếm lại, ngón tay trái phất qua thân kiếm.

Trong tích tắc này, dường như lại có thể nghe được tiếng chim hót réo rắt cao vút vang lên bên tai, là chim Cẩm Vũ trên núi. Con yêu vật phải dùng đạn xuyên giáp mới có thể đánh chết này, chấp niệm và phẫn nộ cả đời của nó cùng với yêu lực đều hội tụ lại hóa thành sợi lông vũ kia, giờ phút này anh điều khiển nó, làm cho trên thân kiếm được bao trùm bởi một tầng gió mỏng nhưng chuyển động nhanh chóng.

Một lá bùa Phá Sát Tru Tà được anh vung tay ném lên không trung, thiêu cháy.

Hai tay Vệ Uyên cầm kiếm chém ra.

Khi mũi kiếm vung ra, gió trên đó nhanh chóng mở rộng.

Sau đó cuồng phong xé rách, gào thét, lao nhanh, cuốn theo lực bùa chú đảo qua toàn bộ biệt thự. Mười mấy quỷ vật kia vốn cũng không làm nên trò trống gì, chúng đều tán loạn dưới một kiếm này, còn mấy con còn lại cũng đều hoảng hốt chạy trốn tán loạn. Rắc một tiếng, trên tường biệt thự xuất hiện một vết kiếm dài dữ tợn. Vệ Uyên nhanh chóng cắt đứt liên lạc với lệnh bài, chống trường kiếm xuống đất, sắc mặt hơi tái đi.

Một chiêu này chính thần thông mà lúc trước sơn quân giả đã dùng để cắt nát súng ống của đám người.

Bây giờ anh có thể sử dụng nó một cách hạn chế.

Nhưng đối với pháp lực và kinh mạch cũng gây ra hao tổn to lớn.

Vệ Uyên quay đầu nhìn thấy Chương Việt chỉ trong phút chốc đã biến đi đâu mất, bên ngoài có thành viên của tổ hành động đặc biệt theo sát mình mà đến, có điều chưa biết có thể phong tỏa Chương Việt đã sinh ra dị biến hay không, nhưng mà đám lân phiến vừa mới chém xuống vẫn còn đây, có bùa Thiên lý truy tung thì anh ta chạy không thoát được, mà lần này, lệnh bài Ngọa Hổ rốt cục cũng có phản hồi.

Vệ Uyên cầm gia vị lên, lệnh bài rung động mãnh liệt.

Từng văn tự hiện lên trước mắt.

'Vảy Thao Thiết, mỡ người, nước bùa Ngũ hưng binh mã...'

“Vảy Thao Thiết.”

Trong lòng Vệ Uyên cảm thấy hoang đường, khi xem đến nguyên liệu cuối cùng, sắc mặt anh không dễ nhìn lắm. Anh đánh ra một lá bùa Thiên lý truy tung, nhìn chung quanh một chút, nhìn về phía kia con dê đang nhẹ nhàng thở ra kia, ngồi xổm xuống, chần chờ nói:

“Huyền Nhất?”

Huyền Nhất trừng to mắt, nặng nề gật đầu, sau đó lo lắng quay lại.

Vệ Uyên an ủi: “Yên tâm đi, tôi và một vài người đang tìm anh.”

“Về phần lão già phạm tội kia, vừa hay sau chuyện của Hổ Quân, đang có hai vị cao nhân tới trấn tại Tuyền thị.”

“Bây giờ đã có ba cao nhân của Thiên Sư phủ có được Thanh Tam Động Ngũ Lôi kinh lục đánh tới đây rồi.”

Huyền Nhất nhẹ nhàng thở ra, nhưng suy nghĩ chợt dừng lại, nghĩ đến mình dùng mắt thường nhìn thấy cảnh Chương Việt một mình trò chuyện với không khí kia.

Anh ta cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Uyên, hai mắt trừng lớn.

Kẻ cầm đầu, ông già kia?

Anh ta...

Nhìn thấy sao?

Xa xa bên ngoài truyền đến tiếng súng kịch liệt cùng với cơn chấn động của thuật pháp.

Nhưng mà Chương Việt đã bị ảnh hưởng bởi tà pháp, thân thể hóa yêu, cứ như vậy mà mạnh mẽ phá vòng vây ra ngoài. May mắn là trong cuộc chiến điên cuồng giết chóc lúc nãy, mặc dù có một vài người bị thương nhưng mà đại đa số bình an vô sự, chỉ là Chương Việt vốn là một người bình thường, lại có thể cứng rắn đón nhận sự công kích của họng súng như không có chuyện gì xảy ra, chuyện đó cũng đã đủ để doạ người rồi.

138

1

6 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.