Chương 59
Dắt Dê Tới Ăn Thịt (1)
Hơn nữa nếu so sánh sẽ thấy, lời nói này của anh so với việc anh là lão tiền bối cùng thế hệ với Trương Đạo Lăng thì có thể khiến người ta tin tưởng hơn, càng phù hợp với ý thức chung của người hiện đại, ít nhất mọi người cũng có thể tiếp nhận, cũng bằng lòng tiếp nhận hơn, sĩ quan kia từ từ thở ra một hơi, nói:
"Thì ra là như vậy, xem ra chỉ là hiểu lầm."
"Nhưng mà anh Vệ, anh vừa nói Hổ Quân chưa chết, sao anh lại nói như vậy?"
Vệ Uyên trầm ngâm một chút, nói:
"Lúc tôi thu dọn tổ phòng, tìm được một trang tàn tịch điển tịch cổ xưa, trên đó có một bức họa yêu ma của miếu Sơn Thần này, lúc trước khi giết chết họa cốt nữ, trên bức chân dung có một bộ phận bị đốt thành tro biến đi, mà Hổ Quân vừa mới bị giết chết kia, chỗ bị đốt cháy kia không phải Hổ Quân, mà là thuộc quan của hắn."
"Mà trên người Hổ Quân có vết thương hình mặt chim, tôi nghi ngờ kẻ chúng ta giết chết chỉ là thế thân của hắn."
...
Dùng lý do trở lại viện bảo tàng để lấy đồ, Vệ Uyên lặng lẽ lấy lệnh bài Ngoạ Hổ ra ịn lên tờ giấy trắng, trên giấy trắng xuất hiện một bức họa chất chừa linh vận, khi hình ảnh của hai con yêu ma kia bị đốt cháy mờ đi, tờ giấy trắng cũng vì vậy mà trở nên ố vàng, trông cực kỳ cổ xưa.
Giao cho quân đội một phần tư liệu quái lực loạn thần này.
Vệ Uyên nhìn thấy một thành viên của tổ hành động đặc biệt đang gọi video call cho một ông lão tóc bạc phơ.
Sắc mặt liền trở nên không được dễ coi.
Ông lão đó nhìn về phía Vệ Uyên, khẽ mỉm cười, sau đó kết thúc cuộc gọi video.
Đạo sĩ Thiên Sư phủ lúc trước thi triển bùa chú Phá Sát Tru Tà cho Vệ Uyên nói:
"Theo như lời của trưởng bối Thiên Sư phủ ta nói, quả thật có cách làm giống như vậy, nhưng thông thường là làm sau khi đánh tan yêu ma, bởi vì một vài nguyên nhân nào đó nên không cách nào giết chết được nó mà chỉ có thể phong ấn, vì muốn khi yêu ma xuất hiện dị động có thể kịp thời nhắc nhở cho người canh gác, bên trong sẽ có một tia hồn phách yêu ma trong đó."
"Cho nên Sơn Quân đó, thật sự vẫn còn sống, cũng không biết đã trốn đi đâu rồi."
Sắc mặt của mọi người hơi trầm xuống.
Vệ Uyên nhớ tới những lời lúc trước cốt nữ Họa Bì cầu xin tha thứ đã nói.
Một người phụ nữ giàu có bình thường thời xưa trải qua cả thiên niên kỷ rồi cũng sẽ trở nên gian xảo quỷ quyệt.
Huống chi là một con mãnh hổ trong núi không biết có bao nhiêu đạo hạnh.
Đại Yêu thời cổ, đối thủ của Thiên Sư đời đầu Trương Đạo Lăng, đương nhiên sẽ không phải là nhân vật đơn giản như vậy.
Nhưng mà trời sập cũng có người lợi hại hơn chống đỡ, bao tử to bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu cơm.
Thực lực hiện tại của mình đối phó với một vài tiểu yêu tiểu quái còn được, loại đại yêu quái này, vẫn nên giao cho bọn Thiên Sư Đạo Gia thể hệ này thì hơn, cứ để cho bọn Thiền Tông Đại Đức đau đầu khổ não, gia trì một đống bùa chú, đối mặt với phiên bản suy yếu của hàng giả, cũng chỉ có thể dây dưa một hai, đại yêu thật sự, bây giờ anh có đi cũng chỉ có thể lướt qua như một người giao hàng bình thường mà thôi.
Vệ Uyên thấy kế tiếp không có chuyện của mình, bèn chủ động nói tạm biệt rồi rời đi.
Sau khi Vệ Uyên đi rồi, viên sĩ quan uống một ngụm nước, nhân viên thông tin bên cạnh tháo kính ra, giọng điệu quen thuộc nói: "Lão Lý, anh thực sự tin vào những lời mà Vệ Uyên nói sao? Hồ sơ của anh ta không có vấn đề gì, rất bình thường, nhưng kết hợp với thân thủ của anh ta thì rất không bình thường.”
"Hơn nữa cách nói vừa rồi cũng có rất nhiều điểm trùng hợp, tôi có thể chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy."
Sĩ quan lắc đầu, cắt ngang lời nói của anh ta, nói:
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa..."
"Ai cũng có bí mật, người ta đã giúp chúng ta rồi, không cần phải truy hỏi đến cùng như vậy."
"Hơn nữa lỡ như là thật, lỡ như thật sự là lão yêu quái, anh thật sự muốn để cho sư môn có thêm một lão tổ tông còn sống hay sao? Người bạn năm xưa Trương Đạo Lăng, anh đang lão Thiên Sư phải làm sao bây giờ, lão Thiên Sư không để ý, nhưng còn có các đệ tử của lão Thiên Sư thì sao đây, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? ”
"Nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, anh ta nói là người bình thường thì cứ tin là vậy đi..."
"Thần Châu chúng ta rộng lớn như vậy, tất nhiên sẽ có được những kỳ nhân dị sĩ này."
...
Chương Việt kết thúc một ngày livestream.
Với danh tiếng càng lúc càng nổi, anh ta đã nghỉ công việc trước đó, cũng không cần phải ra ngoài lái xe thuê nữa, càng không cần sáng sớm mới phát livestream nữa.
Hôm nay có một fan hâm mộ giàu có trong lúc xem livestream đã để lại một lời nhắn hùng hồn, chỉ cần ngày mai anh ta có thể ăn hết cả một con dê, sẽ có phần thưởng lớn.
Đó là con số khiến Chương Việt rất mong đợi.
Nhưng anh ta biết sức ăn của mình đến đâu, cho dù có thêm loại gia vị kia, cũng không có cách nào ăn hết cả một con dê được.
Phải làm sao bây giờ?
Chương Việt vừa suy nghĩ vừa đặt đồ ăn lên bàn.
Con gái của anh ta ngồi ngoan ngoãn ở phía đối diện, nhưng dường như khuôn mặt nhỏ bé có phần trắng hơn một chút.
Chương Việt gắp thức ăn cho con gái, sau đó vừa ăn vừa suy nghĩ về vấn đề khó khăn này, cô bé cẩn thận nhìn ba, nói:
"Ba ơi, ba ơi, sao răng của ba lại càng ngày càng nhọn ra thế?"
Chương Việt cười nói: "Hàm răng không sắc nhọn thì sao có thể gặm được xương, nhai nát được gân thịt để nuốt vào bụng chứ?”
Cô bé gật gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói:
"Ba ơi, tại sao đôi mắt của ba lại càng ngày càng đỏ thế?"
Chương Việt trả lời: "Là bởi vì mỗi ngày đều phải nhìn vào màn hình, nhìn nhiều quá nên mắt đỏ hết rồi.”
"Ba ơi, ba ơi, ba ăn nhiều như vậy, vì sao sắc mặt càng ngày càng xanh xao thế?"
Chương Việt cười trả lời: "Chắc là do vẫn chưa ăn đủ đó.”
"Nếu không làm như vậy, sao có thể chữa khỏi bệnh cho con được."
Anh ta nghĩ đến chuyện nên làm thế nào mới có thể ăn được hết một con dê, cho thêm chút gia vị kia chắc là sẽ ăn hết thôi.
Nhưng cô bé lại cúi thấp đầu, ngập ngừng nói:
"Nhưng mà, ba ơi, ba ơi."
"Con không bị bệnh mà..."
Hai cha con Chương Việt ăn cơm ở nhà.
Trong căn chung cư đối diện bọn họ, mấy thành viên của tổ hành động đặc biệt đang ăn cơm hộp.
Tình hình của nhà phía đối diện, đặc biệt nhất là các hoạt động hằng ngày của Chương Việt, đều đang được bọn họ chú ý quan sát.
Tình trạng này của Chương Việt, dựa theo kinh nghiệm của bọn họ mà nói, chắc chắn có ẩn tình hoặc vấn đề gì rồi.
Nhưng mà cho dù có đến mức này, la bàn phát hiệu yêu quái vẫn không có thay đổi gì, các phương thức thăm dò quỷ vật trên người Chương Việt cũng không thể phát hiện có chỗ nào bất thường, một thành viên trong tổ đã dùng kính viễn vọng để quan sát mặt và động tác của Chương Việt, ghi lại một loạt các số liệu.
Bắt đầu từ ba ngày trước, ngoại hình của Chương Việt dường như có chút thay đổi.
Răng trở nên sắc nhọn, giống như loại thú dữ họ nhà chó hoặc họ nhà mèo.
Con ngươi trong hai mắt ửng đỏ, sắc mặt dần dần trở nên xanh trắng.
144
1
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
