Chương 51
Vị Khách Hiếm Có, Nhà Bảo Tàng Đóng Cửa Sớm (2)
Hai vị khách trong tiệm kinh ngạc sửng sốt.
Hai quân nhân sải bước đi đến đã được xem hình của Vệ Uyên từ trước, lập tức đứng nghiêm.
Chỉ là trong đáy mắt vẫn còn hơi mang theo chút nghi vờ.
Tiếng bước chân dứt khoát có lực, một người mặc trang phục tác chiến từ trên xe bước xuống, Châu Di tóc ngắn lạnh lùng, sải bước đi đến. Nhìn thấy trong nhà bảo tàng xưa nay vốn hiu quạnh lại có hai vị khách thì cũng hơi ngạc nhiên, nở một nụ cười hòa nhã với hai cô gái, sau đó đặt một khẩu súng lên bàn, đẩy về hướng Vệ Uyên, nói:
“Có chuyện đột xuất.”
“Còn nữa, đây là súng của anh.”
Súng ống ít ra còn có tác dụng gây cản trở và gián đoạn ở cự ly xa.
Khi Vệ Uyên đã chuẩn bị tâm lý khi nhìn thấy quân đội đến, anh không nói thêm gì, khẽ gật đầu, buông quyển sách bùa chú đang cầm trên tay xuống, đứng dậy lấy kiếm, mặc quần áo màu đen, nơi cổ tay dùng bao cổ tay quấn chặt lại, thuận tiện cho việc ra tay, sau lưng đeo theo thanh trường kiếm, thanh kiếm gãy được cắm nghiêng bên hông, sau đó anh cất kỹ khẩu súng lục. Trong đai lưng mà tổ hành động đặc biệt cung cấp trừ vị trí bỏ bùa chú và đan dược ra còn có nơi để giấu súng.
Xung quanh yên tĩnh tĩnh mịch.
Chỉ có tiêng động sắc bén khi tra thanh kiếm vào vỏ cùng với tiếng lạch tạch rất nhẹ khi nhét khẩu súng vào vị trí.
Bầu không khí vốn có của nhà bảo tàng giờ lại có thêm một luồng sát khí.
Vệ Uyên nhìn về phía hai vị khách hiếm có kia, suy nghĩ một hồi, không thể làm gì khác hơn, nói :
“Xin lỗi nha, hôm nay đóng cửa sớm.”
Chiếc xe quân dụng vững chải lao về phía trước.
Quân nhân lái xe yên lặng không nói gì, Vệ Uyên và Châu Di ngồi ở ghế phía sau, yên lặng sắp xếp lại xấp bùa chú bên hông và khẩu súng, đây là cơ cấu máy móc quân dụng được nghiên cứu ra để đặc biệt tăng uy lực của súng ống cho người tu hành, sức giật mạnh, uy lực cũng rất cao, ở cự ly gần có thể làm trọng thương tiểu yêu thậm chí là giết chết nó.
Sáu viên đạn.
Vệ Uyên cũng không biết nhiều về loại súng này lắm, trong nửa tháng này nhiều nhất thì anh cũng chỉ bị kéo đi bắn thử vài lần.
Độ thành thạo cũng chỉ ở mức tiêu chuẩn có thể bắn đạn ra được.
Về phần đạn bắn lệch tới đâu, thì phải xem ý trời.
Vệ Uyên cất kỹ khẩu súng, lấy thanh kiếm phía sau xuống đặt ngang trên đầu gối, nói:
“Chừng nào thì bắt đầu?”
Châu Di nói: “Buổi sáng ngày mai, xung quanh ngọn núi Ngọa Hổ kia sẽ bị phong tỏa toàn bộ, cho nên chúng ta phải đi vào khu vực bị phong tỏa trước, buổi tối hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở đó, dù sao thì ngọn núi kia cũng không phải là núi rừng hoang dã thật sự, đây đã là lượng hỏa lực có uy lực cao nhất mà chúng ta có thể điều động được, nếu như là vùng hoang dã trong khu thí nghiệm thì sẽ đơn giản hơn.”
Cho dù là cấp bậc Yêu Vương cổ đại, chỉ cần dùng hệ thống tên lửa Đông Phong năm đầu đạn hạt nhân bắn phá cũng đã đủ rồi.
Đêm đến, gió đông qua thổi ngàn hoa. Hoa bay theo gió, đẹp tựa mưa sao. (Dịch nghĩa từ câu thơ gốc: Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, Cánh xuy lạc, tinh như vũ. Thanh ngọc án - Nguyên tịch)
Vệ Uyên nghĩ đến hình ảnh kia, yên lặng nói: “Vậy lần này phải làm thế nào?”
Châu Di kẹp điếu thuốc lá dành cho nữ trong tay, nói:
“Súng đạn có thể điều động tối đa cũng chỉ có đạn hỏa tiễn cấp hỏa long, lực phá hoại trong bán kính ba trăm mét, có đầy đủ uy lực trong phạm vi tầm bắn, chỉ là có hạn chế về số lượng, giá cả đắt đỏ, cũng không thể nào đánh thẳng lên núi được; Đạn đơn binh Vân Bạo, phạm vi sát thương của nhiệt độ cao cùng sóng xung kích ước chừng năm mươi mét.
“Chi viện trên không trung là tên lửa tấn công mặt đất Tomahawk loại thường, bán kính sát thương có hạn, nhưng độ linh hoạt thì cao.
Vệ Uyên nói: “Chi viện, nói cách khác là cần phải có người tiến vào phạm vi dãy núi?”
Châu Di gật đầu nói:
“Đúng vậy, yêu vật dù sao thì cũng không phải là kẻ địch bình thường, hiệu quả gây sát thương của mảnh vỡ đối bọn chúng chỉ có hạn, thậm chí là không biết nó có thể phát huy uy lực tới bậc nào khi ở trong núi, kẻ địch lại là Hổ Quân sơn thần, như vậy trên ngọn núi này chắc chắn sẽ đặt miếu thờ của nó, phải dùng đạn đạo cùng súng ống tập trung công kích thần miếu này, cho nổ miếu sơn thần của nó, vậy thì sẽ làm cho sức mạnh của sơn thần giảm xuống rõ rệt, thậm chí là phản phệ làm ảnh hưởng đến tu vi của nó.”
“Sau đó là giai đoạn tác chiến thứ hai, cho người tiến vào dãy núi giết chết hổ quân đang bị trọng thương.”
“Không thể để nó bỏ chạy nấp vào trong núi sâu.”
“Một sơn thần nếu như cố tình núp đi thì chúng ta rất khó có thể tìm đượ nó, đây cũng là nguyên nhân vì sao cần có người đi vào trong núi, nếu như tác chiến thất bại thì nhất định phải điều động đến loại binh khí có quy cách cao, tất nhiên là sẽ ảnh hưởng đến các thành thị chung quanh.”
Vệ Uyên nhắm mắt, nói: “Đã rõ.”
“Lần này trừ tôi ra, còn có ai phải vào núi nữa?”
“Tôi, còn có thành viên của tổ hành động đặc biệt, cùng với thành viên của tiểu đội đặc chủng tác chiến Thần Cơ doanh.
Trên xe lại yên lặng một hồi.
Chiếc xe từ từ chuyển hướng.
Vệ Uyên đột nhiên nói: “Bên Chương Việt thế nào rồi?”
Châu Di hơi nhíu nhíu mày:
“Là người livestream kia à?”
“Đã để Huyền Nhất và mấy người của tổ hành động ở chung quanh canh chừng, chúng tôi thuê phòng ở đối diện, chỉ là chuyện này anh cũng biết mà, Thiên Sư phủ, còn có bùa chú Vi Minh tông của chúng tôi đều không cho thấy sự khác lạ gì, la bàn phát hiện yêu khí cũng không có phản ứng, ghi chép kiểm tra sức khoẻ tất cả đều bình thường, dựa theo quy trình thì chúng ta chỉ có thể theo dõi, không thể tiến thêm bước nào nữa.”
Đây là điều khoản được đặt ra để phòng ngừa quyền hạn của tổ hành động quá lớn, dùng những loại lý do như thế này để cầm tù dân chúng vô tội, nếu không thì chỉ cần nói có người đó có thể là yêu ma tiềm ẩn là có thể lấy cớ đưa người ta đi, quyền hạn lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sinh ra tai họa.
Vệ Uyên nhắm mắt lại, ừ một tiếng.
...
Hổ Quân trong núi, vốn chính là kẻ địch mà Tư Đãi giáo úy cần phải phong ấn trấn áp một lần nữa.
Huống chi còn có chi viện và người đồng hành, Vệ Uyên cũng không vì sắp phải thâm nhập vào nơi nguy hiểm mà cảm thấy không cam lòng.
Chỉ là đêm nay trong lều vải, anh không thể ngủ ngon được.
Trong mộng hiện lên hình ảnh cô gái nhà họ Điền năm mười sáu mười bảy tuổi, lại hiện lên lời nói sau cùng của Đổng Vũ.
Cuối cùng anh nhìn thấy kia người đàn ông bung dù mặc áo trắng kia.
Buổi sáng hôm sau.
Vệ Uyên duỗi lưng một cái, anh đã ăn xong điểm tâm, thanh trường kiếm phía sau đã được chuẩn bị kỹ càng, chiếc xe việt dã quân dụng tạo hình cứng cáp vừa nhìn là thấy có cảm giác tràn đầy sức mạnh đang đậu bên cạnh. Tổng cộng có hai chiếc xe, trên xe đang chở ba viên đạn hỏa tiễn, một chiếc xe chở các chiến sĩ đặc chủng của Thần Cơ doanh, một xe chở thành viên của tổ hành động đặc biệt, tiền thân là Cẩm Y Vệ.
Châu Di mở cửa xe, nói: “Vệ Uyên, lên đây đi.”
211
1
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
