0 chữ
Chương 5
Chương 5: Hồi Tỉnh, Giao Dịch
Cơn mưa đêm trước vừa dứt. Ánh nắng nhàn nhạt len qua kẽ lá, chiếu xiên vào vách đá rêu phong, soi sáng khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông đang nằm mê man. Một tiếng động khẽ vang lên trong hang khiến hắn rùng mình. Mi mắt động đậy, hàng lông mày khẽ cau lại, rồi chậm rãi mở mắt.
Cảm giác đầu tiên là nặng nề. Đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời, nơi ngực trái vẫn còn âm ỉ đau nhức, nhưng không còn máu chảy.
Tỉnh lại giữa nơi lạ hoắc, phản ứng đầu tiên của hắn là đề phòng.
Tay trái vẫn còn tê, nhưng tay phải cầm được vật gì đó — con dao găm quen thuộc. Hắn bật người dậy, không kịp suy xét quá nhiều, lập tức vung dao, dí thẳng vào cổ người đang ngồi sát bên.
Lạc Uyên vừa mới đặt chén nước lên hòn đá gần đó, thấy hắn động liền quay lại. Dao chạm da, hơi lạnh sắc lẹm. Nhưng cô không hoảng, chỉ hơi nhướng mày.
"Anh... Không ngươi mà dùng thêm lực, máu ta sẽ bắn đầy mặt ngươi đấy." Giọng cô bình thản như thể đang nói về thời tiết.
Hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sẫm lại như nước lặng đáy hồ.
"Ngươi là ai?"
"Người cứu mạng ngươi." Cô hất cằm về phía đống vải băng bó bên cạnh: "Nếu ta muốn gϊếŧ, giờ ngươi đã không còn ngồi đây mà nói chuyện."
Hắn khựng lại. Mùi thảo dược nhè nhẹ, quần áo được thay sạch, vết thương đã được khâu tạm bằng chỉ tơ — tuy không chuyên nghiệp như thái y, nhưng rõ ràng là tay nghề vững. Bên cạnh còn có nồi nước sôi đang hạ nhiệt, vài thứ cỏ thuốc bày ra có trật tự.
Hắn hơi nới lỏng tay. Con dao vẫn kề cổ cô, nhưng giọng đã hạ thấp:
"Tại sao lại cứu ta?"
"Vì bổn cô nương không muốn để một người đang chảy máu đến chết ngay trước mặt mình." Lạc Uyên đáp: "Ngươi bị thương khá nặng, mất máu nhiều, nếu không có ta, chắc chắn không qua khỏi đêm qua."
"Muốn gì?" Hắn hỏi.
"Chỗ ở... Đồ ăn... Và một chút an toàn." Cô đáp gọn: "Ta không phải người tốt bụng đến mức cứu người không công. Nhưng hiện tại, chúng ta đều cần nhau."
Hắn im lặng một lúc lâu. Đôi mắt vẫn chưa rời cổ cô, như thể đang tính toán xác suất cô lừa hắn là bao nhiêu phần trăm. Cuối cùng, hắn rút dao về.
Cô thở ra, nhưng không quá rõ ràng.
Hắn chống tay ngồi dậy, khẽ cau mày khi động đến vết thương. Lạc Uyên đưa cho hắn chén nước:
"Uống đi! Hạ sốt."
Hắn không vội uống, chỉ nhìn chén nước rồi nhìn cô.
"Cô tên gì?"
"Lạc... Uyên." Cô ngập ngừng một giây, sau đó mím môi; "Lang băm lang thang, không nhà không cửa."
"Lạc Uyên..." Hắn lặp lại, giọng trầm thấp mang chút nghi ngờ: "Tên không tệ. Nhưng nhìn cô, không giống người thường."
"Vì ta không phải." Cô nhún vai, rồi cười như không: "Mà thôi, coi như là một kẻ kỳ quặc đi. Ngươi có quyền tin hoặc không."
Hắn cụp mắt, rốt cuộc cũng uống hết nước trong chén. Khóe môi hơi cong lên, không rõ là mỉa mai hay hài lòng.
"Vết khâu tạm được. Cầm máu tốt. Thuốc dùng cũng đúng."
"Thì ta đã bảo rồi. Ta cứu mạng ngươi." Cô nhấn mạnh.
Hắn ngẩng lên, ánh mắt có phần bình tĩnh hơn trước:
"Bùi Hạc Hiên."
Cô khựng lại. Một cái tên cổ.
"Ta nợ cô một mạng. Bây giờ không có gì để trả. Nhưng nếu cô không ngại, tạm thời đi cùng ta một đoạn."
"Ngươi sẽ không gϊếŧ ta sau khi vết thương lành đấy chứ?" Cô hỏi, nửa đùa nửa thật.
Hắn nhìn cô, ánh mắt không giấu được ý cười thoáng qua, "Cô đã biết quá nhiều. Nhưng gϊếŧ người vô ơn thì ta không làm."
"Vậy coi như là giao dịch." Lạc Uyên đứng dậy, phủi váy: "Ta đi theo ngươi. Ngươi cho ta một chỗ trú, ta chữa thương cho ngươi. Đôi bên không ai nợ ai."
Bùi Hạc Hiên cũng chống tay, đứng lên một cách khó khăn.
"Điều kiện nghe không tệ."
Lạc Uyên đưa tay cho hắn vịn, tuy không nói gì nhưng hắn lại nhìn bàn tay ấy rất lâu rồi mới nắm lấy.
Cô cười nhẹ: "Giờ thì ta có thể yên tâm một chút. Ta ghét nhất là cứu người rồi lại bị người đó gϊếŧ ngược."
Hắn cười khẽ, giọng mang vẻ giễu cợt: "Cô là người đầu tiên dám nói vậy với ta."
"Vậy ta đặc biệt."
"Ừ, đặc biệt."
Ngoài hang, gió sớm lùa qua, mang theo mùi cỏ dại và hương đất ẩm. Hai con người xa lạ, không biết gì về nhau, cũng chẳng rõ đường về, tạm thời đứng cùng một chiến tuyến.
Lạc Uyên nhìn lên bầu trời xanh trong vắt, thầm nghĩ:
Dù đây là thời đại quái quỷ nào, chỉ cần có lý trí, tôi sẽ sống được.
Còn về người đàn ông bên cạnh... cô chưa biết có nên tin hay không. Nhưng trong ánh mắt kia, rõ ràng là một người từng chết đi sống lại, giống như cô.
Cảm giác đầu tiên là nặng nề. Đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời, nơi ngực trái vẫn còn âm ỉ đau nhức, nhưng không còn máu chảy.
Tỉnh lại giữa nơi lạ hoắc, phản ứng đầu tiên của hắn là đề phòng.
Tay trái vẫn còn tê, nhưng tay phải cầm được vật gì đó — con dao găm quen thuộc. Hắn bật người dậy, không kịp suy xét quá nhiều, lập tức vung dao, dí thẳng vào cổ người đang ngồi sát bên.
Lạc Uyên vừa mới đặt chén nước lên hòn đá gần đó, thấy hắn động liền quay lại. Dao chạm da, hơi lạnh sắc lẹm. Nhưng cô không hoảng, chỉ hơi nhướng mày.
Hắn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sẫm lại như nước lặng đáy hồ.
"Ngươi là ai?"
"Người cứu mạng ngươi." Cô hất cằm về phía đống vải băng bó bên cạnh: "Nếu ta muốn gϊếŧ, giờ ngươi đã không còn ngồi đây mà nói chuyện."
Hắn khựng lại. Mùi thảo dược nhè nhẹ, quần áo được thay sạch, vết thương đã được khâu tạm bằng chỉ tơ — tuy không chuyên nghiệp như thái y, nhưng rõ ràng là tay nghề vững. Bên cạnh còn có nồi nước sôi đang hạ nhiệt, vài thứ cỏ thuốc bày ra có trật tự.
Hắn hơi nới lỏng tay. Con dao vẫn kề cổ cô, nhưng giọng đã hạ thấp:
"Tại sao lại cứu ta?"
"Vì bổn cô nương không muốn để một người đang chảy máu đến chết ngay trước mặt mình." Lạc Uyên đáp: "Ngươi bị thương khá nặng, mất máu nhiều, nếu không có ta, chắc chắn không qua khỏi đêm qua."
"Chỗ ở... Đồ ăn... Và một chút an toàn." Cô đáp gọn: "Ta không phải người tốt bụng đến mức cứu người không công. Nhưng hiện tại, chúng ta đều cần nhau."
Hắn im lặng một lúc lâu. Đôi mắt vẫn chưa rời cổ cô, như thể đang tính toán xác suất cô lừa hắn là bao nhiêu phần trăm. Cuối cùng, hắn rút dao về.
Cô thở ra, nhưng không quá rõ ràng.
Hắn chống tay ngồi dậy, khẽ cau mày khi động đến vết thương. Lạc Uyên đưa cho hắn chén nước:
"Uống đi! Hạ sốt."
Hắn không vội uống, chỉ nhìn chén nước rồi nhìn cô.
"Cô tên gì?"
"Lạc... Uyên." Cô ngập ngừng một giây, sau đó mím môi; "Lang băm lang thang, không nhà không cửa."
"Lạc Uyên..." Hắn lặp lại, giọng trầm thấp mang chút nghi ngờ: "Tên không tệ. Nhưng nhìn cô, không giống người thường."
"Vì ta không phải." Cô nhún vai, rồi cười như không: "Mà thôi, coi như là một kẻ kỳ quặc đi. Ngươi có quyền tin hoặc không."
"Vết khâu tạm được. Cầm máu tốt. Thuốc dùng cũng đúng."
"Thì ta đã bảo rồi. Ta cứu mạng ngươi." Cô nhấn mạnh.
Hắn ngẩng lên, ánh mắt có phần bình tĩnh hơn trước:
"Bùi Hạc Hiên."
Cô khựng lại. Một cái tên cổ.
"Ta nợ cô một mạng. Bây giờ không có gì để trả. Nhưng nếu cô không ngại, tạm thời đi cùng ta một đoạn."
"Ngươi sẽ không gϊếŧ ta sau khi vết thương lành đấy chứ?" Cô hỏi, nửa đùa nửa thật.
Hắn nhìn cô, ánh mắt không giấu được ý cười thoáng qua, "Cô đã biết quá nhiều. Nhưng gϊếŧ người vô ơn thì ta không làm."
"Vậy coi như là giao dịch." Lạc Uyên đứng dậy, phủi váy: "Ta đi theo ngươi. Ngươi cho ta một chỗ trú, ta chữa thương cho ngươi. Đôi bên không ai nợ ai."
Bùi Hạc Hiên cũng chống tay, đứng lên một cách khó khăn.
"Điều kiện nghe không tệ."
Lạc Uyên đưa tay cho hắn vịn, tuy không nói gì nhưng hắn lại nhìn bàn tay ấy rất lâu rồi mới nắm lấy.
Cô cười nhẹ: "Giờ thì ta có thể yên tâm một chút. Ta ghét nhất là cứu người rồi lại bị người đó gϊếŧ ngược."
Hắn cười khẽ, giọng mang vẻ giễu cợt: "Cô là người đầu tiên dám nói vậy với ta."
"Vậy ta đặc biệt."
"Ừ, đặc biệt."
Ngoài hang, gió sớm lùa qua, mang theo mùi cỏ dại và hương đất ẩm. Hai con người xa lạ, không biết gì về nhau, cũng chẳng rõ đường về, tạm thời đứng cùng một chiến tuyến.
Lạc Uyên nhìn lên bầu trời xanh trong vắt, thầm nghĩ:
Dù đây là thời đại quái quỷ nào, chỉ cần có lý trí, tôi sẽ sống được.
Còn về người đàn ông bên cạnh... cô chưa biết có nên tin hay không. Nhưng trong ánh mắt kia, rõ ràng là một người từng chết đi sống lại, giống như cô.
9
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
