0 chữ
Chương 10
Chương 10
Tiêu Lôi cảm thấy Lý Thái Dương hôm nay rất lạ, cậu thế mà lại chủ động rủ hắn đi dạo chung. Mặc kệ là vì cái gì, hắn đều cảm thấy rất vui.
Học sinh ở nội trú không quá đông, cộng thêm đang dịp nghỉ hè nên sân trường khá vắng. Hai người sóng vai rảo bước dưới ánh trăng, in xuống mặt đất hai cái bóng cao lớn. Gió đêm hè mát rượi thổi bay cái hanh nóng trong người, xoa dịu tâm trạng nặng nề của Lý Thái Dương.
“Tại sao cậu lại ở ký túc xá?” – Lý Thái Dương hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Tiêu Lôi quay sang nhìn cậu, góc nghiêng của chàng trai rất đẹp, khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, trông cực kỳ nhẹ nhõm và giàu sức sống, đây có lẽ là lần đầu tiên Tiêu Lôi nhìn thấy nét mặt này của cậu.
Hắn bất giác mỉm cười theo, mắt nhìn về gốc cây bàng sừng sững phía trước, chậm rãi nói: “Muốn hòa nhập với bạn bè hơn thôi!”
“Lý do này của cậu… ba mẹ cậu đồng ý à?”
Rất ít gia đình cho con học nội trú trong khi nhà gần, điều kiện kinh tế khá giả, hơn nữa thành tích học tập của Tiêu Lôi cũng rất tốt, hắn đúng chuẩn “con nhà người ta” trong truyền thuyết.
Tiêu Lôi không trả lời, cho tới tận khi hai người bước vào căn tin, Lý Thái Dương vẫn không nghe được câu trả lời. Nhưng cậu cũng không truy hỏi thêm, dù sao không phải câu hỏi nào cũng cần có câu trả lời.
Thực đơn không khác so với trong trí nhớ của Lý Thái Dương mấy, vì số lượng học sinh cần phục vụ không nhiều nên độ thịnh soạn của món ăn cũng giảm đi đáng kể. Hôm nay có trứng xào cà chua, đậu nhồi thịt, cải luộc, đậu que xào lòng gà, thịt ba chỉ luộc, canh bí đỏ thịt bằm.
“Dì ơi, lấy cho con một phần trứng xào cà chua, đậu que xào lòng gà!” – Lý Thái Dương cười rạng rỡ với dì căn tin.
Dì căn tin biết cậu, một ngày ba bữa đều gặp mặt thì sao mà không biết được chứ. Dì cười tươi, nhìn sang Tiêu Lôi đứng cạnh cậu.
“Hai đứa hôm nay đi chung à, lần nào cũng nghe Lôi nói hai đứa là bạn cùng phòng mà ít khi thấy hai đứa đi ăn chung. Hiếm nha!”
“Từ nay ngày nào tụi con cũng sẽ đi ăn chung!”
Lý Thái Dương đáp một cách khẳng định, sau đó chợt quay sang nhìn Tiêu Lôi, cậu không chắc Tiêu Lôi có thực sự muốn đi ăn cùng cậu mỗi ngày hay không. Sau khi nhận được ánh mắt chắc chắn của người kia, cậu vui vẻ thở phào, cảm thấy bạn cùng phòng Tiêu Lôi là một người siêu dễ tính.
Hai người bưng khay cơm tới bàn trống ngồi xuống, trong căn tin lúc nào cũng thơm nức mùi thức ăn, quạt trần thổi vù vù trên đỉnh đầu, tiếng nói chuyện rôm rả xung quanh. Mọi thứ chân thật đến mức Lý Thái Dương không thể không tin mình đã quay về thời niên thiếu.
Lý Thái Dương ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười của chàng trai trước mặt, dường như hắn luôn cười với cậu như vậy. Hai người bắt đầu trò chuyện, Lý Thái Dương như được mở van, cậu nói không ngừng, hỏi rất nhiều chuyện về Tiêu Lôi, thực sự so với cậu trước đây hoàn toàn như hai người khác nhau.
“Cậu có nhận ra hôm nay cậu nói chuyện với tớ nhiều gấp mười lần một năm qua cộng lại không?”
“Thật à? Cậu có chê tớ phiền không?”
“Không! Cậu như thế này rất tốt!”
“Vậy sau này tớ vẫn sẽ như thế này nhé!”
Tiêu Lôi gắp miếng trứng cho vào miệng, tiện tay đưa sang một tờ khăn giấy cho cậu, gật đầu thật khẽ.
Học sinh ở nội trú không quá đông, cộng thêm đang dịp nghỉ hè nên sân trường khá vắng. Hai người sóng vai rảo bước dưới ánh trăng, in xuống mặt đất hai cái bóng cao lớn. Gió đêm hè mát rượi thổi bay cái hanh nóng trong người, xoa dịu tâm trạng nặng nề của Lý Thái Dương.
“Tại sao cậu lại ở ký túc xá?” – Lý Thái Dương hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Tiêu Lôi quay sang nhìn cậu, góc nghiêng của chàng trai rất đẹp, khóe môi treo lên nụ cười nhàn nhạt, trông cực kỳ nhẹ nhõm và giàu sức sống, đây có lẽ là lần đầu tiên Tiêu Lôi nhìn thấy nét mặt này của cậu.
Hắn bất giác mỉm cười theo, mắt nhìn về gốc cây bàng sừng sững phía trước, chậm rãi nói: “Muốn hòa nhập với bạn bè hơn thôi!”
Rất ít gia đình cho con học nội trú trong khi nhà gần, điều kiện kinh tế khá giả, hơn nữa thành tích học tập của Tiêu Lôi cũng rất tốt, hắn đúng chuẩn “con nhà người ta” trong truyền thuyết.
Tiêu Lôi không trả lời, cho tới tận khi hai người bước vào căn tin, Lý Thái Dương vẫn không nghe được câu trả lời. Nhưng cậu cũng không truy hỏi thêm, dù sao không phải câu hỏi nào cũng cần có câu trả lời.
Thực đơn không khác so với trong trí nhớ của Lý Thái Dương mấy, vì số lượng học sinh cần phục vụ không nhiều nên độ thịnh soạn của món ăn cũng giảm đi đáng kể. Hôm nay có trứng xào cà chua, đậu nhồi thịt, cải luộc, đậu que xào lòng gà, thịt ba chỉ luộc, canh bí đỏ thịt bằm.
“Dì ơi, lấy cho con một phần trứng xào cà chua, đậu que xào lòng gà!” – Lý Thái Dương cười rạng rỡ với dì căn tin.
“Hai đứa hôm nay đi chung à, lần nào cũng nghe Lôi nói hai đứa là bạn cùng phòng mà ít khi thấy hai đứa đi ăn chung. Hiếm nha!”
“Từ nay ngày nào tụi con cũng sẽ đi ăn chung!”
Lý Thái Dương đáp một cách khẳng định, sau đó chợt quay sang nhìn Tiêu Lôi, cậu không chắc Tiêu Lôi có thực sự muốn đi ăn cùng cậu mỗi ngày hay không. Sau khi nhận được ánh mắt chắc chắn của người kia, cậu vui vẻ thở phào, cảm thấy bạn cùng phòng Tiêu Lôi là một người siêu dễ tính.
Hai người bưng khay cơm tới bàn trống ngồi xuống, trong căn tin lúc nào cũng thơm nức mùi thức ăn, quạt trần thổi vù vù trên đỉnh đầu, tiếng nói chuyện rôm rả xung quanh. Mọi thứ chân thật đến mức Lý Thái Dương không thể không tin mình đã quay về thời niên thiếu.
“Cậu có nhận ra hôm nay cậu nói chuyện với tớ nhiều gấp mười lần một năm qua cộng lại không?”
“Thật à? Cậu có chê tớ phiền không?”
“Không! Cậu như thế này rất tốt!”
“Vậy sau này tớ vẫn sẽ như thế này nhé!”
Tiêu Lôi gắp miếng trứng cho vào miệng, tiện tay đưa sang một tờ khăn giấy cho cậu, gật đầu thật khẽ.
2
0
6 ngày trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
