0 chữ
Chương 60
Chương 60
“Ông chủ Dương đang làm gì vậy…” Vương Tranh không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đi tới sau lưng Diệp Tiểu Nhu, nhỏ giọng hỏi: “Sao tôi nghe cứ mơ hồ?”
“Giao dịch.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Anh ấy đang dẫn dắt nghi phạm giao dịch với anh ấy.”
Nhưng cô cũng biết việc này không hề dễ dàng, tên nghi phạm này xảo quyệt hơn họ nghĩ rất nhiều, chỉ số IQ của hắn cũng cao hơn nhiều so với tội phạm thông thường.
Vương Tranh không hiểu: “Vậy thì ông chủ Dương quá đỉnh, anh ấy đã biết tên biếи ŧɦái này là ai rồi? Còn biết hắn có em gái sao?”
Diệp Tiểu Nhu cười nhạt nhìn Vương Tranh, phá vỡ sự hưng phấn của cậu ấy: “Không, anh ấy không biết, anh ấy cũng không biết người này là ai.”
Vương Tranh lại càng không hiểu: “Vậy làm sao ông chủ Dương biết được gã đàn ông này có em gái?”
“Anh nghĩ tên của một người có ý nghĩa như thế nào?” Diệp Tiểu Nhu không cho Vương Tranh thời gian suy nghĩ đã nói: “Nhưng phàm là người đã được sinh ra, cho dù là trẻ mồ côi đều có tên của mình. Đây là ấn ký cả đời mà bố mẹ đã ban tặng, còn hắn lại khẳng định mình không có ấn ký này, điều này chỉ có một khả năng, hoặc là hắn tự bỏ đi, hoặc hắn đã bị bỏ rơi.”
Vương Tranh hiểu được câu này: “Vậy là hắn hoặc là bị cha mẹ bỏ rơi, hoặc là hắn đã rời bỏ cha mẹ mình?”
“Khả năng cao là cái thứ nhất, nghi phạm đã từng bị cha mẹ bạo hành, sau đó bị vứt bỏ. Khả năng cao hơn có thể là cha của nghi phạm, bởi vì hắn không có hận thù với phụ nữ lớn tuổi, và ‘con mồi’ mà hắn lựa chọn đều có chung một đặc điểm: tuổi từ 20 đến 24, tóc dài, gầy, không thích giao du trong xã hội, hơn nữa còn là trinh nữ. Tất cả đều là một số đặc điểm thuộc về một người nào đó, có thể là người khiến nghi phạm vừa yêu vừa hận, tràn ngập ghen tị, gϊếŧ chóc cùng du͙© vọиɠ ngược đãi, chỉ có thể là một người nhỏ tuổi hơn nghi phạm nhưng lại được cha mẹ hắn yêu thương, có thể là em gái cùng cha khác mẹ, cũng có thể cùng cha cùng mẹ, thậm chí còn có khả năng là không cùng huyết thống. Mà người em gái kia có thể đã chết từ rất lâu nên mọi cảm xúc tiêu cực của nghi phạm đều chỉ có thể chuyển sang trên người mục tiêu khác.”
— Nếu đây chỉ là phỏng đoán dựa trên suy luận về danh tính của nghi phạm thì phỏng đoán này là đúng, bởi vì những thay đổi trong cảm xúc của nghi phạm đã chứng minh được điểm này.
Dương Viêm tiết lộ mục đích của bản thân, khiến tên nghi phạm hết sức bất ngờ. Hắn cho rằng Dương Viêm hoàn toàn đứng về phe cảnh sát nên mới liếc nhìn camera giám sát, trong vô thức hắn muốn nhìn xem vẻ mặt của những viên cảnh sát sau khi nghe được những lời này. Tất nhiên, nghi phạm không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ở trước mặt Dương Viêm, người này dù có thông minh đến đâu cũng chỉ là một kẻ ngốc, nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn thấu.
* * * * *
“Thứ mày nói đã bị tao bỏ rơi từ lâu rồi!”
Nghi phạm mở miệng, ánh mắt sắc bén như dã thú nhìn đăm đăm vào Dương Viêm: “Còn thứ mày đang tìm vẫn thuộc về tao, làm sao tao có thể giao nó cho cảnh sát chúng mày, tuyệt đối không thể.” Cuối lời, giọng điệu của hắn dần dần lộ ra vẻ kiêu ngạo và điên rồ. Hắn so sánh hai cô gái trẻ với ‘đồ vật’ của mình, nghĩa là trong lòng hắn, ‘con mồi’ mà nghi phạm chọn đã là vật sở hữu của riêng hắn, chỉ là một ‘thứ’ mà hắn có thể hành hạ đến chết bất cứ lúc nào.
Trong mắt nghi phạm, hắn chưa bao giờ coi sinh mạng mình gϊếŧ là thứ gì đó rất quan trọng, đây cũng là đặc điểm có ở hầu hết những kẻ có tính cách phản xã hội.
“Mẹ kiếp thật là biếи ŧɦái, tên này nhất định là một kẻ tâm thần.” Vương Tranh nói.
“Không, hắn không phải.” Diệp Tiểu Nhu bình tĩnh nói: “Hắn chỉ khoác lên mình lớp áo của bệnh nhân tâm thần mà thôi.”
Vương Tranh nhất thời giật mình, ngay cả Tiêu Ngũ cũng quay sang nhìn cô. Diệp Tiểu Nhu không để ý tới ánh mắt của bọn họ, vẫn theo dõi màn hình.
“Cậu chạy không thoát đâu, chắc cậu đã sớm biết nhân chứng, người ở trên lầu nhà Lâm Y Y, còn có một vài vật chứng mà cậu để lại đã đủ kết tội cậu rồi. Chả lẽ cậu thà rằng để cô gái ấy từ từ thối rữa ở đâu đó và biến mất, cũng không bằng lòng nhìn cô ấy, hoặc nhìn bọn họ một chút sao?”
Có lẽ có điều gì đó đã kí©h thí©ɧ tên nghi phạm, cơ thể của hắn bỗng cử động.
Mọi người đều nhìn thấy đôi tay bị còng của hắn lúc này hơi run lên.
“Giao dịch.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Anh ấy đang dẫn dắt nghi phạm giao dịch với anh ấy.”
Nhưng cô cũng biết việc này không hề dễ dàng, tên nghi phạm này xảo quyệt hơn họ nghĩ rất nhiều, chỉ số IQ của hắn cũng cao hơn nhiều so với tội phạm thông thường.
Vương Tranh không hiểu: “Vậy thì ông chủ Dương quá đỉnh, anh ấy đã biết tên biếи ŧɦái này là ai rồi? Còn biết hắn có em gái sao?”
Diệp Tiểu Nhu cười nhạt nhìn Vương Tranh, phá vỡ sự hưng phấn của cậu ấy: “Không, anh ấy không biết, anh ấy cũng không biết người này là ai.”
Vương Tranh lại càng không hiểu: “Vậy làm sao ông chủ Dương biết được gã đàn ông này có em gái?”
Vương Tranh hiểu được câu này: “Vậy là hắn hoặc là bị cha mẹ bỏ rơi, hoặc là hắn đã rời bỏ cha mẹ mình?”
“Khả năng cao là cái thứ nhất, nghi phạm đã từng bị cha mẹ bạo hành, sau đó bị vứt bỏ. Khả năng cao hơn có thể là cha của nghi phạm, bởi vì hắn không có hận thù với phụ nữ lớn tuổi, và ‘con mồi’ mà hắn lựa chọn đều có chung một đặc điểm: tuổi từ 20 đến 24, tóc dài, gầy, không thích giao du trong xã hội, hơn nữa còn là trinh nữ. Tất cả đều là một số đặc điểm thuộc về một người nào đó, có thể là người khiến nghi phạm vừa yêu vừa hận, tràn ngập ghen tị, gϊếŧ chóc cùng du͙© vọиɠ ngược đãi, chỉ có thể là một người nhỏ tuổi hơn nghi phạm nhưng lại được cha mẹ hắn yêu thương, có thể là em gái cùng cha khác mẹ, cũng có thể cùng cha cùng mẹ, thậm chí còn có khả năng là không cùng huyết thống. Mà người em gái kia có thể đã chết từ rất lâu nên mọi cảm xúc tiêu cực của nghi phạm đều chỉ có thể chuyển sang trên người mục tiêu khác.”
Dương Viêm tiết lộ mục đích của bản thân, khiến tên nghi phạm hết sức bất ngờ. Hắn cho rằng Dương Viêm hoàn toàn đứng về phe cảnh sát nên mới liếc nhìn camera giám sát, trong vô thức hắn muốn nhìn xem vẻ mặt của những viên cảnh sát sau khi nghe được những lời này. Tất nhiên, nghi phạm không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ở trước mặt Dương Viêm, người này dù có thông minh đến đâu cũng chỉ là một kẻ ngốc, nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn thấu.
* * * * *
“Thứ mày nói đã bị tao bỏ rơi từ lâu rồi!”
Nghi phạm mở miệng, ánh mắt sắc bén như dã thú nhìn đăm đăm vào Dương Viêm: “Còn thứ mày đang tìm vẫn thuộc về tao, làm sao tao có thể giao nó cho cảnh sát chúng mày, tuyệt đối không thể.” Cuối lời, giọng điệu của hắn dần dần lộ ra vẻ kiêu ngạo và điên rồ. Hắn so sánh hai cô gái trẻ với ‘đồ vật’ của mình, nghĩa là trong lòng hắn, ‘con mồi’ mà nghi phạm chọn đã là vật sở hữu của riêng hắn, chỉ là một ‘thứ’ mà hắn có thể hành hạ đến chết bất cứ lúc nào.
“Mẹ kiếp thật là biếи ŧɦái, tên này nhất định là một kẻ tâm thần.” Vương Tranh nói.
“Không, hắn không phải.” Diệp Tiểu Nhu bình tĩnh nói: “Hắn chỉ khoác lên mình lớp áo của bệnh nhân tâm thần mà thôi.”
Vương Tranh nhất thời giật mình, ngay cả Tiêu Ngũ cũng quay sang nhìn cô. Diệp Tiểu Nhu không để ý tới ánh mắt của bọn họ, vẫn theo dõi màn hình.
“Cậu chạy không thoát đâu, chắc cậu đã sớm biết nhân chứng, người ở trên lầu nhà Lâm Y Y, còn có một vài vật chứng mà cậu để lại đã đủ kết tội cậu rồi. Chả lẽ cậu thà rằng để cô gái ấy từ từ thối rữa ở đâu đó và biến mất, cũng không bằng lòng nhìn cô ấy, hoặc nhìn bọn họ một chút sao?”
Có lẽ có điều gì đó đã kí©h thí©ɧ tên nghi phạm, cơ thể của hắn bỗng cử động.
Mọi người đều nhìn thấy đôi tay bị còng của hắn lúc này hơi run lên.
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
