0 chữ
Chương 54
Chương 54
Lúc này, Lâm Linh đột nhiên ló đầu ra từ bàn máy tính: “Sếp, anh có nhớ Trần Giai Vỹ tới gặp chúng ta mấy lần trước không? Anh ta nói bạn gái anh ta bị tên sát nhân biếи ŧɦái bắt cóc.”
“Cậu ta nói sao?”
“Trần Giai Vỹ nghe nói hung thủ đã bị khống chế, đang đòi chúng ta giúp anh ta gặp hung thủ, anh ta nói muốn điều tra xem bạn gái mình đang ở đâu.”
Lão Mã cho biết: “Tôi đã cử người đến kiểm tra nơi họ sống. Không có bằng chứng nào cho thấy cô gái này có liên quan đến vụ án. Có vẻ như đôi tình nhân đã cãi nhau, rồi bỏ nhà đi. Ấy thế mà cái thằng nhóc đó ngày nào cũng ồn ào, thậm chí còn lên mạng cầu cứu, kết quả là rất nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin về câu chuyện của cậu ta, không ít cư dân mạng đã tự phát giúp Trần Giai Vỹ tìm người. Bây giờ cậu ta biết rằng nghi phạm đã bị bắt nên đang nháo nhào đòi đi tìm hắn.”
Hiển nhiên Dương Viêm tạm thời không có thời gian quan tâm đến chuyện này, điều quan trọng nhất bây giờ là trước tiên phải tìm được nữ sinh trung học mất tích.
Lão Mã nhìn Diệp Tiểu Nhu còn đang ngơ ngác, tò mò hỏi: “Tiểu Nhu? Cô không muốn đi xem thử sao?”
Diệp Tiểu Nhu định thần lại, phát hiện mọi người đều tò mò nhìn mình: “Tôi hơi sợ hãi…”
Lão Mã thầm nghĩ một cô gái không sợ trời không sợ đất như cô, đến mức dám đánh cả ông chủ khi mới gặp lần đầu mà còn biết sợ sao? “Cô sợ cái gì?”
“Tôi vừa mới ra tù, chú cho rằng tôi sợ cái gì?” Diệp Tiểu Nhu khoanh tay, vẻ mặt run rẩy, “Lỡ như có người không thích tôi lại nhốt tôi vào thì sao? Tôi từng đánh bọn họ mà.”
Lão Mã nhất thời không nói nên lời, lớn tiếng hét lớn: “Sếp của chúng ta cũng có ở đây rồi, dù có nói gì đi nữa, dù thế nào họ cũng không dám trắng trợn cướp người của sếp chúng ta đâu, giờ bọn họ còn đang cầu cứu chúng ta mà.”
Nói xong, ông ấy nhìn Dương Viêm: “Đúng không sếp?”
Diệp Tiểu Nhu trầm ngâm nhìn Dương Viêm.
Dương Viêm vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên như vậy: “Anh nói sao thì cứ cho là thế đi.”
“Vụ án còn chưa giải quyết xong, cô không tới xem kết quả sao?”
Câu hỏi này dành cho Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu vội vàng đứng dậy: “Tất nhiên là tôi muốn. Đi đến nơi nguy hiểm như vậy, ông chủ phải có vệ sĩ bên cạnh chứ.”
Giang Thạc âm trầm đứng lên nói: “Không có vệ sĩ nào lại xông lên đánh ông chủ cả.”
“Đừng lo, tôi hứa sẽ không làm gì ông chủ…chỉ cần anh ấy không ra tay với tôi.”
Trước khi đến đồn cảnh sát, Dương Viêm đã trả lời hai cuộc gọi trên đường đi, kể từ khi cúp máy đã nửa giờ trôi qua, anh tháo tai nghe Bluetooth ra, liếc nhìn Diệp Tiểu Nhu ngồi trên ghế phụ, mới phát hiện cơ thể của cô rất căng thẳng, thậm chí hai bàn tay nắm vào nhau trông có vẻ co rút.
Tình trạng này tiếp tục kéo dài đến tận cửa đồn cảnh sát.
Cứ tưởng đó là một lời nói đùa nhưng không ngờ rằng cô thực sự đang lo lắng.
Không biết rốt cuộc cô đang sợ điều gì.
Đến đồn cảnh sát, Dương Viêm cũng không vội xuống xe.
Diệp Tiểu Nhu còn đang ngơ ngác, đột nhiên nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô quay lại nhìn thấy Dương Viêm đang ngồi ở ghế lái, một tay đặt trên vô lăng, nghiêng người về phía cô, đang bất động nhìn cô.
Tính từ lúc anh dừng xe đã trôi qua ít nhất hơn một phút, cô tưởng anh đang xử lý thông tin trên điện thoại, nhưng không ngờ người đàn ông này đã nhìn mình chằm chằm hơn một phút.
“… Có chuyện gì vậy?”
“Cậu ta nói sao?”
“Trần Giai Vỹ nghe nói hung thủ đã bị khống chế, đang đòi chúng ta giúp anh ta gặp hung thủ, anh ta nói muốn điều tra xem bạn gái mình đang ở đâu.”
Lão Mã cho biết: “Tôi đã cử người đến kiểm tra nơi họ sống. Không có bằng chứng nào cho thấy cô gái này có liên quan đến vụ án. Có vẻ như đôi tình nhân đã cãi nhau, rồi bỏ nhà đi. Ấy thế mà cái thằng nhóc đó ngày nào cũng ồn ào, thậm chí còn lên mạng cầu cứu, kết quả là rất nhiều phương tiện truyền thông đã đưa tin về câu chuyện của cậu ta, không ít cư dân mạng đã tự phát giúp Trần Giai Vỹ tìm người. Bây giờ cậu ta biết rằng nghi phạm đã bị bắt nên đang nháo nhào đòi đi tìm hắn.”
Lão Mã nhìn Diệp Tiểu Nhu còn đang ngơ ngác, tò mò hỏi: “Tiểu Nhu? Cô không muốn đi xem thử sao?”
Diệp Tiểu Nhu định thần lại, phát hiện mọi người đều tò mò nhìn mình: “Tôi hơi sợ hãi…”
Lão Mã thầm nghĩ một cô gái không sợ trời không sợ đất như cô, đến mức dám đánh cả ông chủ khi mới gặp lần đầu mà còn biết sợ sao? “Cô sợ cái gì?”
“Tôi vừa mới ra tù, chú cho rằng tôi sợ cái gì?” Diệp Tiểu Nhu khoanh tay, vẻ mặt run rẩy, “Lỡ như có người không thích tôi lại nhốt tôi vào thì sao? Tôi từng đánh bọn họ mà.”
Lão Mã nhất thời không nói nên lời, lớn tiếng hét lớn: “Sếp của chúng ta cũng có ở đây rồi, dù có nói gì đi nữa, dù thế nào họ cũng không dám trắng trợn cướp người của sếp chúng ta đâu, giờ bọn họ còn đang cầu cứu chúng ta mà.”
Diệp Tiểu Nhu trầm ngâm nhìn Dương Viêm.
Dương Viêm vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên như vậy: “Anh nói sao thì cứ cho là thế đi.”
“Vụ án còn chưa giải quyết xong, cô không tới xem kết quả sao?”
Câu hỏi này dành cho Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu vội vàng đứng dậy: “Tất nhiên là tôi muốn. Đi đến nơi nguy hiểm như vậy, ông chủ phải có vệ sĩ bên cạnh chứ.”
Giang Thạc âm trầm đứng lên nói: “Không có vệ sĩ nào lại xông lên đánh ông chủ cả.”
“Đừng lo, tôi hứa sẽ không làm gì ông chủ…chỉ cần anh ấy không ra tay với tôi.”
Trước khi đến đồn cảnh sát, Dương Viêm đã trả lời hai cuộc gọi trên đường đi, kể từ khi cúp máy đã nửa giờ trôi qua, anh tháo tai nghe Bluetooth ra, liếc nhìn Diệp Tiểu Nhu ngồi trên ghế phụ, mới phát hiện cơ thể của cô rất căng thẳng, thậm chí hai bàn tay nắm vào nhau trông có vẻ co rút.
Cứ tưởng đó là một lời nói đùa nhưng không ngờ rằng cô thực sự đang lo lắng.
Không biết rốt cuộc cô đang sợ điều gì.
Đến đồn cảnh sát, Dương Viêm cũng không vội xuống xe.
Diệp Tiểu Nhu còn đang ngơ ngác, đột nhiên nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô quay lại nhìn thấy Dương Viêm đang ngồi ở ghế lái, một tay đặt trên vô lăng, nghiêng người về phía cô, đang bất động nhìn cô.
Tính từ lúc anh dừng xe đã trôi qua ít nhất hơn một phút, cô tưởng anh đang xử lý thông tin trên điện thoại, nhưng không ngờ người đàn ông này đã nhìn mình chằm chằm hơn một phút.
“… Có chuyện gì vậy?”
1
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
