0 chữ
Chương 36
Chương 36
Diệp Tiểu Nhu đang cầm tiền lẻ trong tay bỗng khựng lại một nhịp.
Nhân viên thu ngân cúi đầu, không nhận được phản hồi nên người này ngẩng đầu lên hỏi lại: “WeChat hay Alipay?”
Diệp Tiểu Nhu đặt trước mặt nhân viên thu ngân một tờ 50 tệ: “Tiền mặt.”
Thanh niên ngày nay không còn nhiều người mang theo tiền mặt, nhân viên thu ngân thu tiền, mở ngăn kéo ra tìm tiền lẻ một cách khó khăn, có người đứng sau mất kiên nhẫn nói: “Tìm tiền lẻ chậm quá à? Dùng tiền mặt thì tự động ra sau xếp hàng đi được không? Lề mà lề mề.”
Người nọ là một nữ sinh, Diệp Tiểu Nhu liếc cô ta nhưng không nói gì, không ngờ cô ta lại có vẻ bất mãn, đi vòng qua cô, cố tình đặt đồ uống trong tay trước mặt nhân viên thu ngân: “Tránh ra, không thấy tôi đang vội đi học sao?”
Động tác của cô ta có phần bành trướng, bả vai còn huých vào Diệp Tiểu Nhu.
Sắc mặt Diệp Tiểu Nhu thay đổi, cô lùi lại một bước.
Cô gái này mặc đồng phục của một trường trung học dạy nghề gần đó, có vẻ như đã quen với việc diễu võ dương oai ở trường, nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu mặc một chiếc áo phông bình thường và quần jean bạc màu, từ trong túi móc ra một tờ tiền nhàu nát, cảm thấy đẩy cô ra vẫn chưa đã ghiền nên còn tỏ ra khinh thường: “Ở quê mới lên à, đồ nhà quê.”
Nhân viên thu ngân không muốn dây vào một nữ sinh khó chơi như vậy nên nói: “Xin lỗi chị, tiền lẻ ở đây có vẻ không đủ, đợi tôi vào đổi…”
“Quét WeChat của tôi đi.”
Đại khái là thấy ‘ngứa mắt’, một người đàn ông từ phía sau đi tới, giơ điện thoại di động lên giúp Diệp Tiểu Nhu trả tiền: “Để tôi trả tiền cho cô ấy, không cần thối lại tiền, rồi cậu đưa lại tiền cho cô ấy đi.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân à.” Nữ sinh quay lại liếc, chắc đang nghĩ đối phương là đàn ông, lập tức giận đến đỏ mặt: “Ai bảo anh trả thay cho cô ta? Cũng không phải cô ta không có tiền, sao phải ra vẻ anh hùng cứu mỹ nhân làm gì? Thấy ghê.”
“Này cô bạn, cô ăn nói cho cẩn thận. Đây là nơi công cộng.”
Trông bọn họ có vẻ sắp cãi nhau đến nơi.
“Đủ rồi.” Diệp Tiểu Nhu đột nhiên lên tiếng, cô cầm lấy một cây kẹo mυ"ŧ trị giá 1,5 tệ rồi xòe tay về phía nhân viên thu ngân: “Thế là không cần tìm tiền lẻ nữa.”
Nhân viên thu ngân vội vàng đưa tiền thừa cho cô, Diệp Tiểu Nhu rời đi mà không quay đầu lại.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Diệp Tiểu Nhu lại nhìn tờ tạp chí trên tay lần nữa.
Bản tin thời sự ở phía dưới là thông tin về vụ án gϊếŧ người gần đây.
Đối với Dương Viêm mà nói, có phá được vụ án hay không không quá quan trọng. Vì mỗi ngày có rất nhiều khách hàng đến văn phòng cần trợ giúp, trong đó có rất nhiều người giàu có, cô còn từng gặp một người phụ nữ lái chiếc ô tô xa hoa nói với bọn cô muốn tìm ra bằng chứng chồng bà ta đã nɠɵạı ŧìиɧ, vừa mở miệng đã ra giá năm trăm nghìn tệ. Thế nhưng đối với bọn họ mà nói, số tiền này không được tính là một vụ lớn, thậm chí còn không cần sếp của bọn họ phải đích thân can thiệp, bởi Dương Viêm chưa từng mời vị nữ khách hàng này đến văn phòng lần nào.
Về phần nguyên nhân Dương Viêm hợp tác với đồn cảnh sát, ngoài một số lý do đặc biệt mà người ngoài không biết, cô đoán đó cũng là sở thích của anh, dù sao việc giúp cảnh sát điều tra vụ án rất tốn thời gian nhưng thù lao nhận được lại không nhiều. Hơn nữa nếu muốn hợp tác với cảnh sát thì nhất định phải có một danh tính đặc biệt nào đó, chẳng hạn như chức danh cố vấn mà Tiêu Ngũ cưỡng ép gán cho anh.
Dương Viêm có hiểu biết sâu sắc về tâm lý tội phạm, hơn nữa còn có nhiều mạng lưới mối quan hệ trong xã hội. Có lẽ anh đã từng hỗ trợ cảnh sát giải quyết rất nhiều vụ án lớn, nhưng với điều kiện tiên quyết là anh sẵn sàng nhận chúng.
Diệp Tiểu Nhu lật qua quyển tạp chí, sau đó ném vào thùng rác ven đường.
Đối với những người sống trong xã hội này, đây là một xã hội có luật pháp, đạo đức và sự đảm bảo, nhưng điểm khác biệt là mỗi người đều có những suy nghĩ và cách hành xử khác nhau. Bạn có thể nói một vài người nào đó giống nhau, nhưng tuyệt đối không bao giờ có thể giống y hệt nhau, bởi vì mỗi một người đều là một cá thể độc lập. Ngay cả những cặp song sinh trông giống hệt nhau nhưng cũng có thể có tính cách khác nhau do sự khác biệt về bản chất và môi trường tiếp thu.
Còn những kẻ gϊếŧ người hàng loạt có tính cách chống đối xã hội và hành vi biếи ŧɦái có thể có chung những giá trị quan méo mó, tuy nhiên kiểu hành vi của bọn họ nhất định sẽ khác nhau.
Diệp Tiểu Nhu ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng xa lạ bốn phía và những con người muôn hình muôn vẻ xung quanh mình.
Vậy hung thủ… đang hoang tưởng đạt được điều gì?
Một mình Diệp Tiểu Nhu đứng bên đường trầm tư một lúc lâu, lúc cô về đến văn phòng, những người khác mới lần lượt đến làm việc. Cô nhìn quanh rồi đi tới trước mặt Lâm Linh, hỏi cô ấy: “Bình thường ông chủ sẽ tặng mọi người một số phúc lợi đặc biệt gì đó phải không? Ví dụ như… đồ ăn hay thứ gì khác?”
“Hở? Sếp từ đó đến giờ vẫn luôn rộng lượng với chúng ta. Cô xem đồ ăn vặt trong phòng trà nước đều là sếp chi tiền, đồ ăn vặt cũng chưa bao giờ thiếu, muốn ăn gì thì tự mình chọn, sếp chưa bao giờ để ý đến chuyện này.”
Diệp Tiểu Nhu dừng lại, thăm dò: “Ý tôi là cho riêng… cái đó, cho riêng ấy…”
Còn chưa nói hết câu, cô đã nhìn thấy Dương Viêm từ ngoài cửa đi vào.
Diệp Tiểu Nhu nhìn thấy Dương Viêm, theo bản năng muốn nói chuyện, nhưng nghĩ rồi lại dừng lại, ngậm miệng không nói gì.
Dương Viêm vừa vào cửa đã thấy Diệp Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn mình: “Sao vậy?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn anh nửa thân trên mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh vết thương trên vai anh, toàn bộ cánh tay dính đầy máu, cô không kìm được hỏi: “Vết thương của anh… có khá hơn chút nào không?”
Dương Viêm cầm lấy văn kiện Diêm Tiêu Tiêu đưa cho: “Sắp lành rồi. Sao nào, cô còn muốn đánh nhau với tôi?”
Nhân viên thu ngân cúi đầu, không nhận được phản hồi nên người này ngẩng đầu lên hỏi lại: “WeChat hay Alipay?”
Diệp Tiểu Nhu đặt trước mặt nhân viên thu ngân một tờ 50 tệ: “Tiền mặt.”
Thanh niên ngày nay không còn nhiều người mang theo tiền mặt, nhân viên thu ngân thu tiền, mở ngăn kéo ra tìm tiền lẻ một cách khó khăn, có người đứng sau mất kiên nhẫn nói: “Tìm tiền lẻ chậm quá à? Dùng tiền mặt thì tự động ra sau xếp hàng đi được không? Lề mà lề mề.”
Người nọ là một nữ sinh, Diệp Tiểu Nhu liếc cô ta nhưng không nói gì, không ngờ cô ta lại có vẻ bất mãn, đi vòng qua cô, cố tình đặt đồ uống trong tay trước mặt nhân viên thu ngân: “Tránh ra, không thấy tôi đang vội đi học sao?”
Động tác của cô ta có phần bành trướng, bả vai còn huých vào Diệp Tiểu Nhu.
Cô gái này mặc đồng phục của một trường trung học dạy nghề gần đó, có vẻ như đã quen với việc diễu võ dương oai ở trường, nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu mặc một chiếc áo phông bình thường và quần jean bạc màu, từ trong túi móc ra một tờ tiền nhàu nát, cảm thấy đẩy cô ra vẫn chưa đã ghiền nên còn tỏ ra khinh thường: “Ở quê mới lên à, đồ nhà quê.”
Nhân viên thu ngân không muốn dây vào một nữ sinh khó chơi như vậy nên nói: “Xin lỗi chị, tiền lẻ ở đây có vẻ không đủ, đợi tôi vào đổi…”
“Quét WeChat của tôi đi.”
Đại khái là thấy ‘ngứa mắt’, một người đàn ông từ phía sau đi tới, giơ điện thoại di động lên giúp Diệp Tiểu Nhu trả tiền: “Để tôi trả tiền cho cô ấy, không cần thối lại tiền, rồi cậu đưa lại tiền cho cô ấy đi.”
“Này cô bạn, cô ăn nói cho cẩn thận. Đây là nơi công cộng.”
Trông bọn họ có vẻ sắp cãi nhau đến nơi.
“Đủ rồi.” Diệp Tiểu Nhu đột nhiên lên tiếng, cô cầm lấy một cây kẹo mυ"ŧ trị giá 1,5 tệ rồi xòe tay về phía nhân viên thu ngân: “Thế là không cần tìm tiền lẻ nữa.”
Nhân viên thu ngân vội vàng đưa tiền thừa cho cô, Diệp Tiểu Nhu rời đi mà không quay đầu lại.
Sau khi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Diệp Tiểu Nhu lại nhìn tờ tạp chí trên tay lần nữa.
Bản tin thời sự ở phía dưới là thông tin về vụ án gϊếŧ người gần đây.
Về phần nguyên nhân Dương Viêm hợp tác với đồn cảnh sát, ngoài một số lý do đặc biệt mà người ngoài không biết, cô đoán đó cũng là sở thích của anh, dù sao việc giúp cảnh sát điều tra vụ án rất tốn thời gian nhưng thù lao nhận được lại không nhiều. Hơn nữa nếu muốn hợp tác với cảnh sát thì nhất định phải có một danh tính đặc biệt nào đó, chẳng hạn như chức danh cố vấn mà Tiêu Ngũ cưỡng ép gán cho anh.
Dương Viêm có hiểu biết sâu sắc về tâm lý tội phạm, hơn nữa còn có nhiều mạng lưới mối quan hệ trong xã hội. Có lẽ anh đã từng hỗ trợ cảnh sát giải quyết rất nhiều vụ án lớn, nhưng với điều kiện tiên quyết là anh sẵn sàng nhận chúng.
Diệp Tiểu Nhu lật qua quyển tạp chí, sau đó ném vào thùng rác ven đường.
Đối với những người sống trong xã hội này, đây là một xã hội có luật pháp, đạo đức và sự đảm bảo, nhưng điểm khác biệt là mỗi người đều có những suy nghĩ và cách hành xử khác nhau. Bạn có thể nói một vài người nào đó giống nhau, nhưng tuyệt đối không bao giờ có thể giống y hệt nhau, bởi vì mỗi một người đều là một cá thể độc lập. Ngay cả những cặp song sinh trông giống hệt nhau nhưng cũng có thể có tính cách khác nhau do sự khác biệt về bản chất và môi trường tiếp thu.
Còn những kẻ gϊếŧ người hàng loạt có tính cách chống đối xã hội và hành vi biếи ŧɦái có thể có chung những giá trị quan méo mó, tuy nhiên kiểu hành vi của bọn họ nhất định sẽ khác nhau.
Diệp Tiểu Nhu ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng xa lạ bốn phía và những con người muôn hình muôn vẻ xung quanh mình.
Vậy hung thủ… đang hoang tưởng đạt được điều gì?
Một mình Diệp Tiểu Nhu đứng bên đường trầm tư một lúc lâu, lúc cô về đến văn phòng, những người khác mới lần lượt đến làm việc. Cô nhìn quanh rồi đi tới trước mặt Lâm Linh, hỏi cô ấy: “Bình thường ông chủ sẽ tặng mọi người một số phúc lợi đặc biệt gì đó phải không? Ví dụ như… đồ ăn hay thứ gì khác?”
“Hở? Sếp từ đó đến giờ vẫn luôn rộng lượng với chúng ta. Cô xem đồ ăn vặt trong phòng trà nước đều là sếp chi tiền, đồ ăn vặt cũng chưa bao giờ thiếu, muốn ăn gì thì tự mình chọn, sếp chưa bao giờ để ý đến chuyện này.”
Diệp Tiểu Nhu dừng lại, thăm dò: “Ý tôi là cho riêng… cái đó, cho riêng ấy…”
Còn chưa nói hết câu, cô đã nhìn thấy Dương Viêm từ ngoài cửa đi vào.
Diệp Tiểu Nhu nhìn thấy Dương Viêm, theo bản năng muốn nói chuyện, nhưng nghĩ rồi lại dừng lại, ngậm miệng không nói gì.
Dương Viêm vừa vào cửa đã thấy Diệp Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn mình: “Sao vậy?”
Diệp Tiểu Nhu nhìn anh nửa thân trên mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đến cẳng tay, đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh vết thương trên vai anh, toàn bộ cánh tay dính đầy máu, cô không kìm được hỏi: “Vết thương của anh… có khá hơn chút nào không?”
Dương Viêm cầm lấy văn kiện Diêm Tiêu Tiêu đưa cho: “Sắp lành rồi. Sao nào, cô còn muốn đánh nhau với tôi?”
2
0
2 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
