0 chữ
Chương 28
Chương 28
Bả vai nhạy cảm của Diệp Tiểu Nhu khẽ chuyển động, nhưng cô không ngoảnh lại.
“Người chết có một con mèo.” Cô chỉ vào hộp các tông ở góc, trong đó có một mảnh vải và một cái bát nhỏ đựng thức ăn, cô nói: “Chắc là một con mèo hoang, thời gian nạn nhân nuôi nó không dài.”
Vương Tranh nói: “Đúng vậy, chúng tôi có tìm thấy lông mèo, nhưng con mèo hẳn là được thả rông.”
“Cho dù là được thả rông, nó cũng sẽ quay trở về.” Diệp Tiểu Nhu thấp giọng: “Nhưng sẽ không còn ai mở cửa sổ cho nó nữa.”
Dương Viêm theo ánh mắt của cô nhìn về phía cửa sổ.
Dường như có bóng một con mèo đang ngồi xổm bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn họ. Như thể đang khẩn cầu, lại như đang chờ đợi cô gái tốt bụng đã cho nó tổ ấm sẽ mở cửa sổ cho nó.
Dương Viêm đột nhiên nói: “Đi kiểm tra xem phụ cận có ai phát hiện được con mèo bị chặt thành khúc hay không.”
Vương Tranh có vẻ giật mình, nói: “Anh cho là con mèo đã chết, nhưng hiện trường vết máu đều là của người chết…”
“Vậy nên tôi mới kêu cậu đi điều tra khu vực xung quanh.” Dương Viêm nói: “Cho dù là khu nhà cũ thì cũng có người quét dọn, việc tìm được xác động vật vứt ở bên ngoài trong vòng hai tháng không phải là chuyện khó.”
Tuy giọng điệu của anh không có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng Vương Tranh vẫn rùng mình, nhanh chóng gọi điện bố trí.
Khi họ đến hiện trường thứ hai thì đã là xế chiều.
Bởi vì có rất nhiều người sống trong cư xá nơi nạn nhân thứ hai được tìm thấy và hầu hết đều là người già nên đa số những hộ dân trong tòa nhà đó đã chuyển đi, rất nhiều người trong số họ đã trốn về nhà con cái qua đêm sau khi nghe tin.
“Người thân của người chết từ quê lên vẫn đang ở trong một khách sạn gần đó. Hàng ngày ông ta đều đến đồn cảnh sát làm loạn đòi hung thủ đền mạng.” Vương Tranh nói: “Người chết không còn cha mẹ. Người họ hàng này thường chỉ liên lạc với nạn nhân mỗi tháng một hai lần, lần nào cũng xin tiền, trước khi chết cũng không mấy quan tâm, nhưng sau khi chết thì lại coi cô cháu gái như con đẻ.”
Diệp Tiểu Nhu xoa bụng, lúc xuống xe vẻ mặt cô càng trở nên tệ hơn.
Lão Mã lại đỡ cô, nhìn vẻ mặt của Diệp Tiểu Nhu, ông ấy thực sự lo lắng: “Cô không bị say tàu xe chứ?”
Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, không nói một lời, vội vàng đi theo hai người lên lầu, Lão Mã bất an đi theo cô, sợ cô mất thăng bằng ngã xuống, Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn ông ấy rồi nói: “Đừng lo, tôi không yếu đuối đến thế đâu.”
Lão Mã gật đầu, nghĩ thầm, quả thực đây cũng không phải một cô nhóc bình thường. Nếu là một cô nhóc bình thường thì khi đến hiện trường án mạng, đã bị ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện rồi.
Người chết thứ hai sống ở tầng 4, vừa vào cửa, sắc mặt Diệp Tiểu Nhu khẽ thay đổi.
Khi nghe Lâm Linh mô tả hiện trường vụ án, trong đầu cô đã mường tượng ra ‘hiện trường’, tổng cộng có ba căn phòng. Đầu và thân của nạn nhân vẫn được đặt trong phòng khách giống như cảnh tượng trước mắt trên ghế sofa, để khôi phục lại hiện trường vụ án càng nhiều càng tốt, ngoại trừ những điều tra kỹ thuật cần thiết, những đồ dùng hàng ngày của nạn nhân về cơ bản vẫn chưa được động tới.
Cô nhìn thấy Dương Viêm bước nhanh vào phòng tắm, liền đi theo anh.
“Cánh tay của người chết được đặt ở dưới vòi nước.”
Phòng tắm rất hẹp, không hề có vết dơ, ngược lại còn ngăn nắp hơn nhà của nạn nhân đầu tiên, trên tường thậm chí còn dán giấy dán tường màu hồng, tiểu thuyết và sách tranh được xếp gọn gàng trên giá sách đơn giản.
Dương Viêm từ trong túi móc ra một chiếc găng tay, anh đeo vào rồi cúi xuống cẩn thận lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng đã qua sử dụng ở góc cạnh bồn cầu.
Diệp Tiểu Nhu đi tới trước gương trong phòng tắm, khẽ hà hơi vào.
Chiếc gương mờ đi một chút, xuất hiện một dấu vân tay không rõ ràng.
Dương Viêm đứng dậy, đem tóc và bàn chải đánh răng thu được trong toilet bỏ vào túi, anh ném cho Vương Tranh, lúc quay người lại phát hiện Diệp Tiểu Nhu vẫn đang đứng trong phòng tắm.
Diệp Tiểu Nhu chợt đi vào phòng bếp, cầm ấm điện lên đổ đầy nước, mặc dù mạch điện ở đây đã được khôi phục nhưng ấm điện lại bị hỏng.
“Cô khát sao? Để tôi ra xe lấy cho cô ít nước.” Vương Tranh vội nói.
Cho dù có khát thì việc uống nước ở hiện trường vụ án vẫn có chút…
Dương Viêm nói với Vương Tranh: “Cậu lập tức sang nhà hàng xóm mượn một chậu nước nóng, đi ngay đi.”
Lời nói của anh có thể so sánh với kiểu gầm thét ra lệnh của Tiêu Ngũ, Vương Tranh giật mình, vội chạy ra ngoài mà không suy nghĩ gì. Tuy nhiên, vì hầu hết hàng xóm trong tòa nhà này đã chuyển đi, cậu ta gõ cửa vài nhà nhưng không có ai. Cuối cùng vẫn phải nhờ Lão Mã ra tay, một lát sau ông ấy mang ra một bình thủy đựng đầy nước sôi sùng sục.
Dương Viêm cầm bình nước nóng đổ vào bồn rửa mặt.
Hơi nước nóng nhanh chóng lan rộng, rồi chầm chậm bao bọc tấm gương
“Người chết có một con mèo.” Cô chỉ vào hộp các tông ở góc, trong đó có một mảnh vải và một cái bát nhỏ đựng thức ăn, cô nói: “Chắc là một con mèo hoang, thời gian nạn nhân nuôi nó không dài.”
Vương Tranh nói: “Đúng vậy, chúng tôi có tìm thấy lông mèo, nhưng con mèo hẳn là được thả rông.”
“Cho dù là được thả rông, nó cũng sẽ quay trở về.” Diệp Tiểu Nhu thấp giọng: “Nhưng sẽ không còn ai mở cửa sổ cho nó nữa.”
Dương Viêm theo ánh mắt của cô nhìn về phía cửa sổ.
Dường như có bóng một con mèo đang ngồi xổm bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn họ. Như thể đang khẩn cầu, lại như đang chờ đợi cô gái tốt bụng đã cho nó tổ ấm sẽ mở cửa sổ cho nó.
Dương Viêm đột nhiên nói: “Đi kiểm tra xem phụ cận có ai phát hiện được con mèo bị chặt thành khúc hay không.”
“Vậy nên tôi mới kêu cậu đi điều tra khu vực xung quanh.” Dương Viêm nói: “Cho dù là khu nhà cũ thì cũng có người quét dọn, việc tìm được xác động vật vứt ở bên ngoài trong vòng hai tháng không phải là chuyện khó.”
Tuy giọng điệu của anh không có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng Vương Tranh vẫn rùng mình, nhanh chóng gọi điện bố trí.
Khi họ đến hiện trường thứ hai thì đã là xế chiều.
Bởi vì có rất nhiều người sống trong cư xá nơi nạn nhân thứ hai được tìm thấy và hầu hết đều là người già nên đa số những hộ dân trong tòa nhà đó đã chuyển đi, rất nhiều người trong số họ đã trốn về nhà con cái qua đêm sau khi nghe tin.
“Người thân của người chết từ quê lên vẫn đang ở trong một khách sạn gần đó. Hàng ngày ông ta đều đến đồn cảnh sát làm loạn đòi hung thủ đền mạng.” Vương Tranh nói: “Người chết không còn cha mẹ. Người họ hàng này thường chỉ liên lạc với nạn nhân mỗi tháng một hai lần, lần nào cũng xin tiền, trước khi chết cũng không mấy quan tâm, nhưng sau khi chết thì lại coi cô cháu gái như con đẻ.”
Lão Mã lại đỡ cô, nhìn vẻ mặt của Diệp Tiểu Nhu, ông ấy thực sự lo lắng: “Cô không bị say tàu xe chứ?”
Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, không nói một lời, vội vàng đi theo hai người lên lầu, Lão Mã bất an đi theo cô, sợ cô mất thăng bằng ngã xuống, Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn ông ấy rồi nói: “Đừng lo, tôi không yếu đuối đến thế đâu.”
Lão Mã gật đầu, nghĩ thầm, quả thực đây cũng không phải một cô nhóc bình thường. Nếu là một cô nhóc bình thường thì khi đến hiện trường án mạng, đã bị ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện rồi.
Người chết thứ hai sống ở tầng 4, vừa vào cửa, sắc mặt Diệp Tiểu Nhu khẽ thay đổi.
Khi nghe Lâm Linh mô tả hiện trường vụ án, trong đầu cô đã mường tượng ra ‘hiện trường’, tổng cộng có ba căn phòng. Đầu và thân của nạn nhân vẫn được đặt trong phòng khách giống như cảnh tượng trước mắt trên ghế sofa, để khôi phục lại hiện trường vụ án càng nhiều càng tốt, ngoại trừ những điều tra kỹ thuật cần thiết, những đồ dùng hàng ngày của nạn nhân về cơ bản vẫn chưa được động tới.
“Cánh tay của người chết được đặt ở dưới vòi nước.”
Phòng tắm rất hẹp, không hề có vết dơ, ngược lại còn ngăn nắp hơn nhà của nạn nhân đầu tiên, trên tường thậm chí còn dán giấy dán tường màu hồng, tiểu thuyết và sách tranh được xếp gọn gàng trên giá sách đơn giản.
Dương Viêm từ trong túi móc ra một chiếc găng tay, anh đeo vào rồi cúi xuống cẩn thận lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng đã qua sử dụng ở góc cạnh bồn cầu.
Diệp Tiểu Nhu đi tới trước gương trong phòng tắm, khẽ hà hơi vào.
Chiếc gương mờ đi một chút, xuất hiện một dấu vân tay không rõ ràng.
Dương Viêm đứng dậy, đem tóc và bàn chải đánh răng thu được trong toilet bỏ vào túi, anh ném cho Vương Tranh, lúc quay người lại phát hiện Diệp Tiểu Nhu vẫn đang đứng trong phòng tắm.
Diệp Tiểu Nhu chợt đi vào phòng bếp, cầm ấm điện lên đổ đầy nước, mặc dù mạch điện ở đây đã được khôi phục nhưng ấm điện lại bị hỏng.
“Cô khát sao? Để tôi ra xe lấy cho cô ít nước.” Vương Tranh vội nói.
Cho dù có khát thì việc uống nước ở hiện trường vụ án vẫn có chút…
Dương Viêm nói với Vương Tranh: “Cậu lập tức sang nhà hàng xóm mượn một chậu nước nóng, đi ngay đi.”
Lời nói của anh có thể so sánh với kiểu gầm thét ra lệnh của Tiêu Ngũ, Vương Tranh giật mình, vội chạy ra ngoài mà không suy nghĩ gì. Tuy nhiên, vì hầu hết hàng xóm trong tòa nhà này đã chuyển đi, cậu ta gõ cửa vài nhà nhưng không có ai. Cuối cùng vẫn phải nhờ Lão Mã ra tay, một lát sau ông ấy mang ra một bình thủy đựng đầy nước sôi sùng sục.
Dương Viêm cầm bình nước nóng đổ vào bồn rửa mặt.
Hơi nước nóng nhanh chóng lan rộng, rồi chầm chậm bao bọc tấm gương
7
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
