0 chữ
Chương 21
Chương 21
Trần Giai Vỹ đẩy mắt kính lên, bờ môi hơi run rẩy, có thể nhìn thấy được anh ta đã mất ngủ mấy ngày liền từ trong đôi mắt đầy quầng thâm và đôi môi khô nứt.
“Đừng lo lắng quá, quy tắc đầu tiên trong ngành của chúng tôi là tuyệt đối giữ bí mật, cho dù có tiếp nhận yêu cầu của cậu hay không, chỉ cần là những lời cậu nói ra ngày hôm nay, chúng tôi đều sẽ không tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ một từ.”
“Được, vậy tôi yên tâm rồi.” Trần Giai Vĩ lại nhìn qua Diệp Tiểu Nhu và Lâm Linh ngồi bên cạnh, Lâm Linh ngồi không nhúc nhích trước màn hình máy tính, hiển nhiên đóng vai trò là một người đánh máy cẩn trọng, Diệp Tiểu Nhu hôm nay đã tắm rửa sạch sẽ nên sáng chói, nhưng cũng quy củ thành thật cúi đầu, yên lặng làm người vô hình.
“Mọi người có biết vụ án liên hoàn đột nhập nhà riêng và phân xác dạo gần đây không?” Trong cổ họng Trần Giai Vỹ có tiếng ùng ục, anh ta căng thẳng nói tiếp: “Tôi nghi ngờ bạn gái của tôi cũng bị tên biếи ŧɦái đó theo dõi rồi! Hơn nữa… hơn nữa còn có khả năng đã bị sát hại!”
Diệp Tiểu Nhu vừa nghe thấy lập tức ngẩng đầu lên.
Nguồn thông tin của Diệp Tiểu Nhu đã bị phong tỏa trong một thời gian dài, ngay cả sau khi ra tù, cô cũng chỉ sống trong “cái ổ mà chó cũng không thèm” hơn hai tháng. Ban ngày làm việc, ban đêm ăn xong thì đi ngủ, một giấc ngủ luôn bị người khác để ý, cô không có điện thoại di động để xem tin tức, những người lao động chân tay cả ngày cũng không có nhiều thời gian để tán gẫu, kể cả có tán gẫu, cô cũng không tham gia. Vì vậy lần đầu tiên Diệp Tiểu Nhu biết đến vụ án này là thông qua máy tính của Lâm Linh ngày hôm qua.
Bởi vì tin tức được nghe trong lúc mơ ngủ, nên cô cũng nằm mơ thấy nó, trong giấc mơ cô thấy hình ảnh thi thể một cô gái trẻ bị phân thành từng phần trong một căn phòng, trong căn phòng đó còn có một bóng đen.
Cô biết rằng cái bóng đó không phải là oan hồn của người đã khuất, mà là nhân tính độc ác và đen tối của kẻ sát nhân.
Giấc mơ đó là hiện trường gϊếŧ người mà cô đã tạo dựng trong tiềm thức của mình.
Cái gọi là tiềm thức dùng để chỉ “quá trình hoạt động tâm lý đã xảy ra nhưng chưa đạt đến trạng thái ý thức” của con người. Theo thuyết tảng băng trôi[3] rất nổi tiếng, bên trên tảng băng là ý thức, bên dưới tảng băng là tiềm thức, những gì chúng ta có thể kiểm soát chỉ là phần nổi của tảng băng chìm – ý thức, còn bên dưới tảng băng trôi là thế giới tiềm thức thực sự rộng lớn và bí ẩn.
[3]Nguyên lý tảng băng trôi, lý thuyết tảng băng hoặc lý thuyết thiếu sót: Đây là một lý thuyết quan trọng trong liệu pháp gia đình của Satir. Trên thực tế nó là một phép ẩn dụ. Nguyên lý tảng băng trôi đề cập đến "cái tôi" của một người giống như một tảng băng trôi. Những gì chúng ta có thể nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của bề mặt - hành vi, và một phần lớn hơn của thế giới bên trong được ẩn giấu ở mức độ sâu hơn, ẩn khuất khỏi tầm nhìn, giống như một tảng băng trôi. Bao gồm các hành vi, phong cách đối phó, cảm xúc, ý kiến, kỳ vọng, mong muốn và bản thân.
Mỗi giấc mơ có thể là sự phản chiếu của những hình ảnh nào đó từ tiềm thức lên ý thức.
Cơn ác mộng của cô đang giằng co giữa ranh giới ý thức và tiềm thức, nếu Dương Viêm không đánh thức cô dậy, có lẽ cô đã rơi vào một giấc mơ còn đáng sợ hơn.
Thời điểm Trần Giai Vỹ trình bày về bạn gái của mình, Diệp Tiểu Nhu đã vô thức đưa bạn gái của anh ta vào giấc mơ, nhưng ngay sau đó cô biết có điều gì đó không ổn vì họ vẫn chưa xác nhận được cô gái ấy có phải là nạn nhân hay không.
“Bạn gái tôi tên là Dương Tuyết Phỉ. Chúng tôi yêu nhau đã lâu nhưng nơi làm việc lại xa nhau nên coi như yêu xa. Khoảng một tháng trước, cô ấy bất ngờ nhắn tin cho tôi nói rằng có khả năng bản thân đang bị theo dõi nhưng cô ấy không biết kẻ theo dõi mình trông như thế nào. Bạn gái tôi còn nói rằng cô ấy cảm thấy mỗi tối khi đi ngủ, có người luôn theo dõi mình. Lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy ở nhà một mình lâu quá thành ra suy nghĩ lung tung nên tôi đã an ủi cô ấy vài lời, dần dần tâm trạng cô ấy càng ngày càng tệ, thậm chí chúng tôi còn cãi nhau vì chuyện này. Sau đó cô ấy không liên lạc với tôi nữa, tôi vội chạy đến tìm cô ấy thì chủ nhà lại nói rằng lâu rồi không thấy cô ấy. Càng nghĩ về cô ấy, tôi càng thấy sai. Sau đó tôi nghe nói về vụ án mạng phân xác kinh hoàng, nên…”
Lão Mã cau mày, nói: “Chuyện này cậu nên báo cảnh sát mới phải.”
“Anh cho rằng tôi chưa báo cảnh sát sao?” Trần Giai Vỹ bỗng trở nên kích động: “Cảnh sát ngay cả hung thủ cũng không tìm ra, gọi cảnh sát có ích lợi gì? Không biết hiện giờ bạn gái tôi còn sống hay đã chết, tôi sợ lắm… Tôi muốn các anh giúp tôi tìm cô ấy.”
Nói rồi anh ta lấy ra một phong bì, nhét tiền mặt và sổ tiết kiệm vào trong: “Tôi biết phí tổn chỗ các anh không hề rẻ, không sao cả, tôi vẫn còn một căn nhà ở quê, chỉ cần tìm được người, dù phải mất bao nhiêu tiền cũng được!”
“Đừng lo lắng quá, quy tắc đầu tiên trong ngành của chúng tôi là tuyệt đối giữ bí mật, cho dù có tiếp nhận yêu cầu của cậu hay không, chỉ cần là những lời cậu nói ra ngày hôm nay, chúng tôi đều sẽ không tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ một từ.”
“Được, vậy tôi yên tâm rồi.” Trần Giai Vĩ lại nhìn qua Diệp Tiểu Nhu và Lâm Linh ngồi bên cạnh, Lâm Linh ngồi không nhúc nhích trước màn hình máy tính, hiển nhiên đóng vai trò là một người đánh máy cẩn trọng, Diệp Tiểu Nhu hôm nay đã tắm rửa sạch sẽ nên sáng chói, nhưng cũng quy củ thành thật cúi đầu, yên lặng làm người vô hình.
“Mọi người có biết vụ án liên hoàn đột nhập nhà riêng và phân xác dạo gần đây không?” Trong cổ họng Trần Giai Vỹ có tiếng ùng ục, anh ta căng thẳng nói tiếp: “Tôi nghi ngờ bạn gái của tôi cũng bị tên biếи ŧɦái đó theo dõi rồi! Hơn nữa… hơn nữa còn có khả năng đã bị sát hại!”
Nguồn thông tin của Diệp Tiểu Nhu đã bị phong tỏa trong một thời gian dài, ngay cả sau khi ra tù, cô cũng chỉ sống trong “cái ổ mà chó cũng không thèm” hơn hai tháng. Ban ngày làm việc, ban đêm ăn xong thì đi ngủ, một giấc ngủ luôn bị người khác để ý, cô không có điện thoại di động để xem tin tức, những người lao động chân tay cả ngày cũng không có nhiều thời gian để tán gẫu, kể cả có tán gẫu, cô cũng không tham gia. Vì vậy lần đầu tiên Diệp Tiểu Nhu biết đến vụ án này là thông qua máy tính của Lâm Linh ngày hôm qua.
Bởi vì tin tức được nghe trong lúc mơ ngủ, nên cô cũng nằm mơ thấy nó, trong giấc mơ cô thấy hình ảnh thi thể một cô gái trẻ bị phân thành từng phần trong một căn phòng, trong căn phòng đó còn có một bóng đen.
Giấc mơ đó là hiện trường gϊếŧ người mà cô đã tạo dựng trong tiềm thức của mình.
Cái gọi là tiềm thức dùng để chỉ “quá trình hoạt động tâm lý đã xảy ra nhưng chưa đạt đến trạng thái ý thức” của con người. Theo thuyết tảng băng trôi[3] rất nổi tiếng, bên trên tảng băng là ý thức, bên dưới tảng băng là tiềm thức, những gì chúng ta có thể kiểm soát chỉ là phần nổi của tảng băng chìm – ý thức, còn bên dưới tảng băng trôi là thế giới tiềm thức thực sự rộng lớn và bí ẩn.
[3]Nguyên lý tảng băng trôi, lý thuyết tảng băng hoặc lý thuyết thiếu sót: Đây là một lý thuyết quan trọng trong liệu pháp gia đình của Satir. Trên thực tế nó là một phép ẩn dụ. Nguyên lý tảng băng trôi đề cập đến "cái tôi" của một người giống như một tảng băng trôi. Những gì chúng ta có thể nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ của bề mặt - hành vi, và một phần lớn hơn của thế giới bên trong được ẩn giấu ở mức độ sâu hơn, ẩn khuất khỏi tầm nhìn, giống như một tảng băng trôi. Bao gồm các hành vi, phong cách đối phó, cảm xúc, ý kiến, kỳ vọng, mong muốn và bản thân.
Cơn ác mộng của cô đang giằng co giữa ranh giới ý thức và tiềm thức, nếu Dương Viêm không đánh thức cô dậy, có lẽ cô đã rơi vào một giấc mơ còn đáng sợ hơn.
Thời điểm Trần Giai Vỹ trình bày về bạn gái của mình, Diệp Tiểu Nhu đã vô thức đưa bạn gái của anh ta vào giấc mơ, nhưng ngay sau đó cô biết có điều gì đó không ổn vì họ vẫn chưa xác nhận được cô gái ấy có phải là nạn nhân hay không.
“Bạn gái tôi tên là Dương Tuyết Phỉ. Chúng tôi yêu nhau đã lâu nhưng nơi làm việc lại xa nhau nên coi như yêu xa. Khoảng một tháng trước, cô ấy bất ngờ nhắn tin cho tôi nói rằng có khả năng bản thân đang bị theo dõi nhưng cô ấy không biết kẻ theo dõi mình trông như thế nào. Bạn gái tôi còn nói rằng cô ấy cảm thấy mỗi tối khi đi ngủ, có người luôn theo dõi mình. Lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy ở nhà một mình lâu quá thành ra suy nghĩ lung tung nên tôi đã an ủi cô ấy vài lời, dần dần tâm trạng cô ấy càng ngày càng tệ, thậm chí chúng tôi còn cãi nhau vì chuyện này. Sau đó cô ấy không liên lạc với tôi nữa, tôi vội chạy đến tìm cô ấy thì chủ nhà lại nói rằng lâu rồi không thấy cô ấy. Càng nghĩ về cô ấy, tôi càng thấy sai. Sau đó tôi nghe nói về vụ án mạng phân xác kinh hoàng, nên…”
Lão Mã cau mày, nói: “Chuyện này cậu nên báo cảnh sát mới phải.”
“Anh cho rằng tôi chưa báo cảnh sát sao?” Trần Giai Vỹ bỗng trở nên kích động: “Cảnh sát ngay cả hung thủ cũng không tìm ra, gọi cảnh sát có ích lợi gì? Không biết hiện giờ bạn gái tôi còn sống hay đã chết, tôi sợ lắm… Tôi muốn các anh giúp tôi tìm cô ấy.”
Nói rồi anh ta lấy ra một phong bì, nhét tiền mặt và sổ tiết kiệm vào trong: “Tôi biết phí tổn chỗ các anh không hề rẻ, không sao cả, tôi vẫn còn một căn nhà ở quê, chỉ cần tìm được người, dù phải mất bao nhiêu tiền cũng được!”
7
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
