TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Chương 45

"Edmund, Edmund Walker."

"Edmund à, gần đây cậu gặp phải vấn đề gì sao?"

Trên mặt Edmund hiện lên vẻ hoảng hốt, cậu ta há miệng định nói: "Tôi..."

"Gần đây tôi có cãi nhau với các đồng nghiệp." Cậu ta hạ giọng nói: "Cảm giác này thật không tốt, tôi có thể cảm nhận được họ đang nghi ngờ tôi. Tôi thật sự đã thấy một thứ gì đó, nhưng họ không tin lời tôi, còn bảo tôi đi khám bác sĩ tâm lý."

"Sự tin tưởng, luôn là một chủ đề quan trọng nơi công sở." Lann đặt bút xuống sổ ghi chép, cảm thấy cuối cùng cũng tìm lại được một chút cảm giác của một chuyên gia trị liệu tâm lý: "Vậy cậu lựa chọn đến đây tìm tôi, là vì cảm thấy họ nói đúng sao?"

Edmund lắc đầu, đưa tay nắm lấy vạt áo trước ngực: "Không, tôi, tôi biết mình không sai... Nhưng tôi không biết, tôi không biết phải làm thế nào để họ tin tưởng tôi, tôi không biết phải làm sao cả. Tôi tuyệt đối không thể từ bỏ công việc này, tuyệt đối không thể!"

Lann thấy được sự mông lung sâu sắc trên mặt cậu ta.

Cậu nghĩ, cậu đã biết, vị khách này không hề có vấn đề gì về tinh thần.

Vấn đề lớn nhất của cậu ta thực ra bắt nguồn từ sự tự ti và bất an trong lòng. Dù trong tiềm thức cậu ta vẫn tin chắc mình đúng, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp thu ý kiến của người khác mà tìm đến đây, bởi vì cậu ta căn bản không thể tin vào chính mình, chỉ mù quáng hy vọng có thể nhận được sự tin tưởng từ người khác.

Nhưng nếu ngay cả bản thân mình còn không tin, thì làm sao có thể giành được sự tin tưởng của người khác?

Lann rút ra một tờ giấy trắng, đưa cho Edmund.

"Đây là?"

"Mời cậu vẽ một chiếc đồng hồ lên tờ giấy này, nhớ đánh dấu cả thời gian nữa."

Edmund mơ mơ màng màng làm theo, nhưng cậu ta không hiểu rõ ý nghĩa của việc này lắm. Sau khi vẽ xong chiếc đồng hồ lên tờ giấy trắng, cậu ta đưa lại cho Lann: "Như thế này sao?"

"Đúng vậy, đây là một phương pháp kiểm tra trạng thái tinh thần đơn giản. Chỉ cần có thể điền đầy đủ các mốc thời gian lên đồng hồ, là có thể nói lên rằng cậu không có biểu hiện tinh thần bất thường, vẫn duy trì được mức độ tư duy bình thường tối thiểu."

Edmund sững sờ một chút, giọng nói có hơi run rẩy: "Vậy... nói cách khác..."

"Ừm," Lann liếc nhìn chiếc đồng hồ hoàn hảo trên tờ giấy trắng, mỉm cười nói: "Tôi xác định, và chắc chắn rằng, họ đã sai. Tinh thần của cậu không hề có bất kỳ vấn đề gì. Hiện tại cậu có thể tin tưởng vào bản thân mình, đồng thời cũng tin tưởng vào phán đoán của tôi. Cậu không có bất kỳ vấn đề gì cả."

Tin tưởng.

Tâm trí của Edmund vốn đang phiêu dạt bất định như cánh bèo, đột nhiên vào khoảnh khắc này lại lắng đọng vững vàng. Hình ảnh nụ cười của Lann phản chiếu trong mắt cậu ta, lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Không thể tưởng tượng nổi.

Giống như người lữ khách lạc đường đã tìm thấy chốn về, như chú chim mỏi mệt đã quay về tổ ấm dành cho nó. Tất cả mọi mông lung, sợ hãi, hoảng sợ nảy sinh từ khi bước vào thành phố này dường như đều được nụ cười này gột rửa sạch sẽ.

Khiến người ta muốn đến gần, muốn được nhìn thấy nụ cười này nhiều hơn nữa...

Dưới cái nhìn chăm chú đầy nghi hoặc của Lann, Edmund bất giác đưa tay lên.

Và ngay giây tiếp theo.

Edmund như bị bỏng một cái thật mạnh, đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt khó coi mà nắm lấy chiếc vòng cổ trên cổ mình.

Lann: "Sao vậy?"

"Tôi... tôi..." Sắc mặt Edmund khó coi, cậu ta đột nhiên đứng lên: "Xin lỗi, tôi phải đi!"

4

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.