0 chữ
Chương 42
Chương 41
Điều kỳ lạ là, cho đến nay họ đã tìm kiếm rất nhiều nơi, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.
Cứ như thể đã bị ai đó đi trước một bước vậy.
"Chậc, ở đây cũng chẳng tìm thấy gì sao?" Trong đội đã có người bắt đầu mất kiên nhẫn, đạp một phát vào cầu thang bên cạnh, kiến trúc cũ kỹ thiếu tu sửa lập tức phát ra một tràng tiếng kẽo kẹt rợn người, "Này, cậu có chắc là ở đây có gì đó không đấy?"
Câu cuối cùng rõ ràng là tỏ vẻ bất mãn với Edmund đang đi cuối cùng. Edmund cũng nghe ra được sự mất kiên nhẫn của hắn ta, chỉ cúi đầu không nói nên lời.
"Được rồi, mọi người bình tĩnh một chút." Đội trưởng như thường lệ tiến lên hòa giải, "Manh mối vốn dĩ không dễ tìm. Edmund, cậu thật sự cảm thấy ở đây có gì đó đúng không?"
Edmund vội vàng gật đầu, mím môi, sắc mặt tái nhợt: "Tôi có thể cảm nhận được..."
"À, phải rồi, lúc cậu đi qua bệnh viện Arkham, rồi cả lần trước chúng ta đến công viên giải trí Đại Lộ số 10, lúc đi ngang qua nhà thờ cậu cũng nói y như vậy."
Người đó cười lạnh liên tục: "Ồ phải rồi, tôi nhớ ra rồi, có người nào đó hình như còn nổi điên giữa đường, mới đến Arkham đã nói khắp nơi đều có điều quái dị. Kết quả thì sao, chẳng tìm được gì cả, còn làm đội trưởng mất mặt. Cậu sao còn không biết xấu hổ mà tiếp tục nói hươu nói vượn nữa vậy."
Bởi vì tất cả những điều đó đều là thật mà.
Edmund im lặng không nói gì, nắm chặt chiếc vòng cổ trên cổ mình.
Lúc này, chiếc vòng cổ đang tỏa ra một luồng hơi nóng rất nhỏ, nhắc nhở cậu ta rằng nơi này thật sự có gì đó tồn tại.
Đây là vật duy nhất có giá trị trên tay cậu ta, có thể tỏa nhiệt để nhắc nhở khi có thứ quái dị đến gần. Nhưng vì lý do liên quan đến lai lịch của nó, cậu ta không thể, cũng không muốn nói ra điều này.
"Bart." Giọng đội trưởng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
"Đó là sự thật mà đội trưởng!" Bart không nhịn được nổi nóng, "Tôi biết ông định nói thằng nhóc này có linh cảm cao hơn chúng ta, nhạy bén hơn chúng ta, nhưng từ lúc nó vào thành phố này thì đã bắt đầu không ổn rồi. Tôi hỏi ông, trong đội này ai mà linh cảm không cao chứ? Nếu không có ‘tư chất’ tương ứng, làm sao chúng ta vào được Tra Xét Cục? Nhưng những người khác trong đội có cảm nhận được gì không?"
Xung quanh im phăng phắc, những người khác trong đội lạnh lùng nhìn Edmund bị làm khó dễ, ngoài đội trưởng ra không ai đứng ra nói giúp cậu ta một lời.
Cứ như thể đã bị ai đó đi trước một bước vậy.
"Chậc, ở đây cũng chẳng tìm thấy gì sao?" Trong đội đã có người bắt đầu mất kiên nhẫn, đạp một phát vào cầu thang bên cạnh, kiến trúc cũ kỹ thiếu tu sửa lập tức phát ra một tràng tiếng kẽo kẹt rợn người, "Này, cậu có chắc là ở đây có gì đó không đấy?"
Câu cuối cùng rõ ràng là tỏ vẻ bất mãn với Edmund đang đi cuối cùng. Edmund cũng nghe ra được sự mất kiên nhẫn của hắn ta, chỉ cúi đầu không nói nên lời.
"Được rồi, mọi người bình tĩnh một chút." Đội trưởng như thường lệ tiến lên hòa giải, "Manh mối vốn dĩ không dễ tìm. Edmund, cậu thật sự cảm thấy ở đây có gì đó đúng không?"
Edmund vội vàng gật đầu, mím môi, sắc mặt tái nhợt: "Tôi có thể cảm nhận được..."
Người đó cười lạnh liên tục: "Ồ phải rồi, tôi nhớ ra rồi, có người nào đó hình như còn nổi điên giữa đường, mới đến Arkham đã nói khắp nơi đều có điều quái dị. Kết quả thì sao, chẳng tìm được gì cả, còn làm đội trưởng mất mặt. Cậu sao còn không biết xấu hổ mà tiếp tục nói hươu nói vượn nữa vậy."
Bởi vì tất cả những điều đó đều là thật mà.
Edmund im lặng không nói gì, nắm chặt chiếc vòng cổ trên cổ mình.
Lúc này, chiếc vòng cổ đang tỏa ra một luồng hơi nóng rất nhỏ, nhắc nhở cậu ta rằng nơi này thật sự có gì đó tồn tại.
Đây là vật duy nhất có giá trị trên tay cậu ta, có thể tỏa nhiệt để nhắc nhở khi có thứ quái dị đến gần. Nhưng vì lý do liên quan đến lai lịch của nó, cậu ta không thể, cũng không muốn nói ra điều này.
"Đó là sự thật mà đội trưởng!" Bart không nhịn được nổi nóng, "Tôi biết ông định nói thằng nhóc này có linh cảm cao hơn chúng ta, nhạy bén hơn chúng ta, nhưng từ lúc nó vào thành phố này thì đã bắt đầu không ổn rồi. Tôi hỏi ông, trong đội này ai mà linh cảm không cao chứ? Nếu không có ‘tư chất’ tương ứng, làm sao chúng ta vào được Tra Xét Cục? Nhưng những người khác trong đội có cảm nhận được gì không?"
Xung quanh im phăng phắc, những người khác trong đội lạnh lùng nhìn Edmund bị làm khó dễ, ngoài đội trưởng ra không ai đứng ra nói giúp cậu ta một lời.
1
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
