Chương 50
Chương 50
Nhìn lâu, Tề Dực mơ hồ có cảm giác người trong gương không giống anh cho lắm.
Anh đã từng học về hiệu ứng tâm lý kiểu này, khi nhìn chằm chằm một vật quá lâu sẽ làm nảy sinh ảo giác vật đó không được giống lắm so với trong trí nhớ của bản thân, ví dụ như nhìn lâu vào một chữ sẽ thấy chữ đó giống như viết sai, soi gương lâu sẽ thấy người trong gương không phải là mình.
Lúc này nhận thức của anh càng trở nên mù mờ hơn, anh không thể nào phân biệt được rốt cuộc người trong gương có giống anh thật hay không, cộng thêm vừa rồi lúc anh nhìn lên, dường như tấm gương không kịp phản ứng, hình như động tác bị chậm nửa nhịp, điều này khiến anh càng thấy kinh dị hơn.
“Có cần gọi Lão Trì không? Tề Dực hơi chần chừ: Không được, vì “sự kiện gõ cửa sổ” vừa rồi, hiện tại Lão Trì đã chắc chắn tất cả đều là ảo giác của mình, không có chứng cứ xác đáng đã tùy tiện gọi anh ta, anh ta sẽ cho là mình bị tâm thần, đến lúc đó sẽ càng bị động hơn.”
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tề Dực nhìn chằm chằm vào gương, lùi lại từng bước một, đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Sau đó anh cẩn thận liếc phòng ngủ một vòng, lấy điện thoại ra bật camera, chọn vị trí thích hợp cắm sạc pin, dùng di động thay cho camera.
Do dự giây lát, anh hít thở sâu, cởi giày da, nằm xuống giường.
Cửa không khóa, đèn không tắt, cửa sổ đã khóa, ngoài phòng có Lão Trì, chắc hẳn gian phòng này rất an toàn, chỉ có tấm gương trong phòng ngủ khiến anh không yên tâm lắm.
Cũng không thể trách anh nghĩ nhiều, bởi trong rất nhiều phim kinh dị, tấm gương là một yếu tố kinh dị quan trọng, cộng thêm phần đông mọi người đều có nỗi sợ tự nhiên với gương, Tề Dực cũng khó tránh càng nghĩ càng thấy sợ.
Bình tĩnh, điều hòa nhịp thở.
Hoặc là đi ngủ, hoặc là giống hôm qua, thử dụ thứ đó ra, phối hợp với Lão Trì tóm cổ nó.
Cùng với nhịp thở đều đặn, nhịp tim của anh dần lắng lại, những suy nghĩ rối bời trong đầu từ từ tan biến, cơ thể dần thả lỏng, mí mắt ngày càng nặng.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở và tiếng tim đập của Tề Dực.
Hết thảy đều rất bình thường, có lẽ “nó” sẽ không xuất hiện chăng?
Tề Dực dần thiếp đi, ngủ ngày càng say giấc, thậm chí không hề nằm mơ.
Không biết ngủ được bao lâu, trong lúc mơ màng, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông kêu inh ỏi, anh bỗng ngồi bật dậy trên giường, cầm vội lấy điện thoại.
Có lẽ là vì quay video suốt nửa đêm nên vỏ kim loại của chiếc điện thoại giá nghìn tệ nóng hầm hập.
Điện thoại vẫn đang kêu, Tề Dực âm ỉ trong lòng một cơn bực bội không tên, nhưng nhìn vào màn hình, thấy là Khương Hiểu Du gọi, ngọn lửa trong lòng anh lập tức tắt ngúm.
Giờ là 1 giờ 10 phút sáng, Khương Hiểu Du không phải người không biết phải trái, cô ấy gọi tới vào lúc này chắc chắn là đã phát hiện ra được gì đó.
Anh rút dây sạc, quẹt ngón tay cái một cái, để điện thoại cách tai khoảng hai, ba centimet: “Hiểu Du... Sao? Điều tra ra được gì rồi à?”
Tề Dực mới tỉnh giấc, giọng nghe hơi lè nhè.
“Anh Dực ngủ rồi à? Ngại quá, ngại quá, các đồng nghiệp hay nói bình thường anh đi ngủ rất muộn, em tưởng là…”
“Chuyện gì vậy?”
“Em điều tra ra được một số chuyện liên quan đến Uông Tàng Phong.”
Tề Dực tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người dậy: “Nói thử xem.”
“Em phát hiện ra hơn một tháng nay, Uông Tàng Phong thường xuyên lượn lờ ở các diễn đàn suy luận trinh thám, tìm kiếm chi tiết các vụ án chưa được giải quyết nổi tiếng ở trong nước và nước ngoài, mặt khác còn lập không ít nick phụ, tham gia các nhóm giao lưu suy luận trinh thám hoặc là nhóm người hâm mộ tiểu thuyết có liên quan, mượn danh nghĩa giao lưu để dò hỏi các mánh lới gây án, còn tìm kiếm các thứ đại loại như nguyên lý hoạt động của khóa phòng trộm.”
Cơn buồn ngủ của Tề Dực bay sạch.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào phòng cuốn lên một góc rèm cửa, đèn nê ông màu lẫn vào ánh trăng hắt lên mặt anh, từng tia sáng ánh vào trong đôi mắt tối tăm khó dò của anh.
Nghe Khương Hiểu Du nói vậy, giọng Tề Dực khó nén được sự hưng phấn: “Có thể hiểu là Uông Tàng Phong đang liên tục học tập các mánh khóe gây án không?”
“Em cũng nghĩ vậy. Anh không nhìn lầm đâu, Uông Tàng Phong thực sự đáng tình nghi. Anh Dực, bước tiếp theo chúng ta cần phải làm thế nào?”
“Giờ hơi khuya rồi, để mai tôi và Lão Trì qua gặp mặt trực tiếp Uông Tàng Phong. Cô cũng đi nghỉ sớm đi, sáng mai sưu tầm tin tức sau. Nếu có thể thì nhớ theo dõi sát tín hiệu điện thoại của Uông Tàng Phong, định vị chặt chẽ vị trí của hắn.”
“Chuyện này đơn giản, em viết chương trình là xong, chỉ cần điện thoại của Uông Tàng Phong di chuyển nhanh hoặc mất tín hiệu, em sẽ được thông báo ngay lập tức.”
“Được rồi, vậy cứ như thế đã, mai gặp sau nhé.”
“Mai gặp ạ.”
14
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
